Chương 79: Vạn Kiếm Quyết (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Thối, thối đến trước đó chưa từng có!
Lời nói của Mộ Dung Lục Quang bị mùi thối che lấp, chỉ cảm thấy não hải oanh minh, hôi thối tựa như bay thẳng linh hồn, để con mắt của Mộ Dung Lục Quang trừng tròn trịa.
- Ọe...
Mộ Dung Lục Quang nôn mửa, ánh mắt căm ghét kia để khuôn mặt ôn hòa của U Nguyệt công chúa cương cứng.
Mộ Dung Lục Quang nhìn bộ dáng của ta, nhìn đến buồn nôn? Hiện tại ta xấu như vậy sao?
- Ọe... !
- Ọe...
Mộ Dung Lục Quang không ngừng nôn khan.
U Nguyệt công chúa:
-...
Nhiếp Diệt Tuyệt:
-...
Trần Thiên Nguyên:
-...
Nhiếp Diệt Tuyệt triệt hồi kết giới, chỉ thấy U Nguyệt công chúa lấy mạng che mặt xuống, vết sẹo do đao gây ra kia còn không tính là gì, nhưng vì sao Mộ Dung Lục Quang lại nôn?
U Nguyệt công chúa thẹn quá hoá giận, ngày xưa mình được bao nhiêu người truy phủng, cho dù diệt quốc, cũng không người hoài nghi thân phận đệ nhất mỹ nữ của mình, chỉ bởi vì một vết sẹo, ngươi đã cảm thấy ta xấu xí? Còn nôn?
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi hơi quá đáng, hừ!
U Nguyệt công chúa tức giận đến hừ lạnh một tiếng.
Giờ khắc này, trong lòng U Nguyệt công chúa, tất cả hảo cảm về Mộ Dung Lục Quang đều bị diệt sạch sẽ.
Nhiếp Diệt Tuyệt, Trần Thiên Nguyên không rõ tình huống, nhưng Vương Khả và Trương Chính Đạo lại rõ ràng.
Thời điểm trọc chân khí bay vào lỗ mũi của Mộ Dung Lục Quang, con mắt của Trương Chính Đạo trừng tròn vo, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, rốt cục có người nếm được tư vị thống khổ kia, thực sung sướng.
Vương Khả lại đáng tiếc, vừa rồi trọc chân khí quá ít, Mộ Dung Lục Quang cũng mạnh mẽ hơn Trương Chính Đạo, nên chỉ nôn khan, nếu ngươi miệng sùi bọt mép thì tốt biết bao?
Đáng tiếc quy đáng tiếc, nhưng thời điểm nên bỏ đá xuống giếng, thì quyết không thể nương tay!
- Mộ Dung sư huynh, ngươi hơi quá đáng! Công chúa có sẹo trên mặt thì thế nào? Vương Khả ta thích vết sẹo như vậy! Công chúa và ngươi lại không có quan hệ gì, ngươi cần làm bộ làm tịch như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt, lòng đầy căm phẫn quát.
- Ọe, ọe, ọe!
Mộ Dung Lục Quang nôn khan, liên tiếp lui về phía sau, nước mắt nước mũi dàn dụa.
- Công chúa, ngươi đứng ra sau ta, Mộ Dung Lục Quang làm bộ làm tịch, lát nữa khẳng định sẽ mượn đề tài phát tác, đừng để hắn tổn thương tới ngươi!
Vương Khả lớn tiếng nói.
Tuy là nói chuyện với U Nguyệt công chúa, nhưng trên thực tế là nói cho sư tôn ở cách đó không xa nghe.
Quả nhiên, Trần Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, tư thế phòng bị.
Mùi hôi thối trôi qua, Mộ Dung Lục Quang khôi phục không ít, dù sao Mộ Dung Lục Quang hít vào cũng không nhiều. Vừa rồi xấu mặt, Mộ Dung Lục Quang cũng cảm thấy không hiểu, nhưng hắn biết phương pháp bài trừ, người ở đây có ai sẽ hạ độc mình?
- Vương Khả? Là ngươi, là ngươi cố ý để ta mất mặt? Vương Khả, ngươi tự tìm cái chết!
Mộ Dung Lục Quang tức giận rống to, muốn nhào về phía Vương Khả.
Nhưng Trần Thiên Nguyên ở đây, Vương Khả sợ cái gì? Lập tức ưỡn ngực, bảo hộ U Nguyệt công chúa ở sau lưng, một bộ anh hùng cứu mỹ nhân.
- Hừ!
Trần Thiên Nguyên hừ lạnh.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, trống rỗng xuất hiện một cái thủ chưởng, đập vào trên người Mộ Dung Lục Quang, đánh hắn bay ra ngoài, đụng ngã một cây đại thụ, bụi mù nổi lên bốn phía.
Một chưởng kia không phải Trần Thiên Nguyên xuất thủ, mà là Nhiếp Diệt Tuyệt.
Đồ đệ nổi điên, tự nhiên phải do sư tôn tới xử lý.
- Lục Quang, ngươi nổi điên cái gì thế hả?
Nhiếp Diệt Tuyệt quát lạnh.
Mộ Dung Lục Quang từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt ủy khuất, chỉ Vương Khả ở cách đó không xa:
- Sư tôn, là hắn, hắn hãm hại ta! Hắn hạ độc ta, hắn...
Vẻ mặt của Trương Chính Đạo đắc ý, độc? Không! Đó là thối, không phải độc! Ngươi bị thối váng đầu sao, có trúng độc hay không, Nhiếp Diệt Tuyệt không nhìn ra được sao? Ngươi rõ ràng không có trúng độc, nói như vậy, không phải là vu oan Vương Khả sao?
Quả nhiên, Vương Khả phối hợp lộ ra dáng vẻ vô tội.
Mộ Dung Lục Quang còn muốn giải thích.
- Im miệng!
Nhiếp Diệt Tuyệt trừng mắt.
- Ta...
Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang trở nên khó coi.
- Hôm nay mang ngươi đến, là để ngươi hóa giải hiểu lầm với Vương Khả, nhưng ngươi không biết tỉnh lại, tính toán chi li, có bộ dáng của đại sư huynh sao? U Nguyệt công chúa vô ý với ngươi, ngươi liền quấn mãi không bỏ? Trước kia ta dạy ngươi như thế nào?
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng hỏi.
- Ta, ta...
Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang càng khó coi.
Giờ phút này, rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông từ các nơi chạy tới, Mộ Dung Lục Quang không dám chống đối sư tôn, chỉ càng ngày càng oán hận Vương Khả.
- Về sau nếu lại nhằm vào Vương Khả, đừng nói là đệ tử của ta!
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Vâng!
Mộ Dung Lục Quang cúi đầu không dám phản bác.
Vẻ mặt của Vương Khả lại kỳ lạ, tình huống như thế nào? Vì sao Nhiếp Diệt Tuyệt che chở ta như vậy? Cái này không đúng, nàng là sư tôn của Mộ Dung Lục Quang, cho dù không thích, cũng không thể không để ý mặt mũi của đệ tử, ở trước mặt mọi người che chở ta chứ?
Trương Chính Đạo cũng kỳ lạ, quay đầu liếc nhìn Trần Thiên Nguyên:
- Chẳng lẽ Nhiếp Diệt Tuyệt và tông chủ có một chân?
- Được rồi, Nhiếp điện chủ, các đệ tử còn đang nhìn, ngươi không cần khiển trách nặng như thế, bằng không sẽ tổn hại uy tín của hắn!
Trần Thiên Nguyên thở dài nói.
- Mất mặt xấu hổ, ngươi không cần ở lại nơi này nữa, trở về diện bích hối lỗi đi!
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
Trong mắt Nhiếp Diệt Tuyệt có chút thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bởi vì Nhiếp Diệt Tuyệt nhìn ra, vừa rồi Mộ Dung Lục Quang nói là thật, hắn thật bị Vương Khả hố, hơn nữa còn không hiểu ra sao, không biết vì sao mình trúng chiêu.
Ngay cả vì sao thua thiệt cũng không biết, lại còn muốn phát tác? Lòng dạ của ngươi đâu? Nhìn thấy nữ nhân, đầu đã chứa toàn tinh trùng sao?
Mộ Dung Lục Quang còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Nhiếp Diệt Tuyệt, chỉ có thể buồn bực bái xuống:
- Vâng!
Hắn quay đầu, oán hận liếc nhìn Vương Khả, sau đó đạp trên phi kiếm, nhanh chóng rời đi.
Lúc này Nhiếp Diệt Tuyệt mới nhìn về phía Vương Khả.
Sắc mặt của Vương Khả cứng đờ, vẻ mặt của Nhiếp Diệt Tuyệt thật đúng là dọa người.