Chương 82: Thái m Ma Giáo (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
Vương Khả ném sự tình Ma giáo ra sau đầu.
- Công chúa đi rồi!
Một thuộc hạ cung kính nói.
- Đi, đi đâu?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, ngươi nhập định ngày thứ hai, liền đi theo Nhiếp Diệt Tuyệt, không biết đi đâu!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Đi với Nhiếp Diệt Tuyệt? Vì sao?
Vương Khả cau mày hỏi.
- Không biết! Nhiếp Diệt Tuyệt tìm U Nguyệt công chúa nói chuyện, không cho người tới gần, sau đó thì cùng Nhiếp Diệt Tuyệt rời đi!
Trương Chính Đạo rất mờ mịt.
- U Nguyệt công chúa không nói gì với ngươi?
Vương Khả hỏi.
- Không có!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Không hề nói gì?
Vương Khả ngưng trọng hỏi.
- Không hề nói gì, cứ như vậy đi theo Nhiếp Diệt Tuyệt!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Không có khả năng, nàng đáp ứng sư tôn lưu ở Ngộ Kiếm Phong, hơn nữa quen biết với chúng ta, làm sao có thể cái gì cũng không nói liền đi? Có phải lúc ấy ngươi đang lười biếng hay không?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
- Không có, Nhiếp Diệt Tuyệt trừng ta một cái, ta không đến gần được!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Nói cách khác, Nhiếp Diệt Tuyệt không cho phép U Nguyệt công chúa tiếp xúc với các ngươi? U Nguyệt công chúa không phải tự nguyện rời đi, mà là bị Nhiếp Diệt Tuyệt uy hiếp!
Sắc mặt của Vương Khả khó coi nói.
- Làm sao có thể, tại sao Nhiếp Diệt Tuyệt phải uy hiếp U Nguyệt công chúa? Lúc ấy U Nguyệt công chúa đi rất bình thường, không giống như bị ép buộc!
Trương Chính Đạo không tin.
- Có thể U Nguyệt công chúa khó mở miệng thì sao? Bây giờ sư tôn không ở đây, Nhiếp Diệt Tuyệt không phải ở Thiên Lang Tông muốn làm gì thì làm sao? Vạn nhất nàng nhằm vào U Nguyệt công chúa thì làm sao bây giờ?
Vương Khả cau mày nói.
- Nàng làm sao có thể nhằm vào U Nguyệt công chúa? Nhiếp Diệt Tuyệt cả đời chỉ điên cuồng tru ma… tru ma...
Đột nhiên Trương Chính Đạo giật mình.
- Gì thế? Ngươi nhớ ra cái gì sao?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Hỏng bét, chỉ sợ Nhiếp Diệt Tuyệt thật muốn hạ độc thủ với U Nguyệt công chúa? Nàng muốn giết U Nguyệt công chúa?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta, ta không thể nói, quan hệ tới thân thế của U Nguyệt công chúa, ta không thể nói, hiện tại ngươi đừng xía vào những chuyện này, trước tìm U Nguyệt công chúa, hỏng bét, hỏng bét, Nhiếp Diệt Tuyệt sẽ không cố ý lừa gạt tông chủ đi, sau đó ra tay với U Nguyệt công chúa đó chứ, hỏng bét, hỏng bét!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Nhanh, vào phòng U Nguyệt công chúa tìm xem, xem có nhắn lại gì hay không?
Vương Khả quát.
- Vâng!
Đám thủ hạ nhanh chóng nhào về phía khuê phòng của U Nguyệt công chúa, nhanh chóng tìm kiếm, đáng tiếc lúc ấy Nhiếp Diệt Tuyệt ở bên cạnh, U Nguyệt công chúa căn bản không có khả năng lưu lại thư từ.
- Tông chủ, tìm được một viên Tương Tư Châu!
Một thuộc hạ nhanh chóng chạy tới.
Tương Tư Châu, chính là U Nguyệt công chúa ở nửa tháng trước từ trong tay Mộ Dung Lục Quang lấy về. Bên trong phong ấn một con Tương Tư Trùng đực, có thể cảm ứng trùng cái trong tay U Nguyệt công chúa.
- Rađa dò ngọc rồng? Không đúng, là Tương Tư Châu? Có thể tìm được tung tích của công chúa, vậy thì đúng rồi, vậy thì đúng rồi, công chúa lưu vật này lại, chính là để cho chúng ta đi cứu nàng! Nàng khẳng định bị người quản chế!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Vậy chúng ta đi nhanh đi, nếu U Nguyệt công chúa chết ở trong tay Nhiếp Diệt Tuyệt, vậy ta liền thảm! Người kia sẽ giết ta! Tại sao ta không có nghĩ tới Nhiếp Diệt Tuyệt kia biến thái chứ, phải làm sao mới ổn đây!
Trương Chính Đạo lo đến tái mặt.
Sắc mặt của Vương Khả cũng trầm xuống, dặn dò đám thuộc hạ vài điều, sau đó Vương Khả và Trương Chính Đạo nhanh chóng lên đường.
Lần này đối địch với Nhiếp Diệt Tuyệt, hai người không dám chủ quan, cho dù rời Thiên Lang Tông, cũng không thể để đệ tử Thiên Lang Tông biết rõ, để tránh bọn họ mật báo với Nhiếp Diệt Tuyệt.
Tất nhiên phải lặng lẽ rời đi, còn phải ngụy trang một phen.
Trương Chính Đạo lại hoá trang thành lão phụ ngực lớn, Vương Khả bôi thuốc viêm, theo đội ngũ của thuộc hạ Vương Khả chậm rãi đi ra Thiên Lang Tông.
Hai người ngụy trang, ngay cả Nhiếp Thiên Bá cũng nhận không ra, huống chi là đệ tử Thiên Lang Tông không quen biết? Thủ vệ nhìn bộ dáng của hai người, con mắt co giật tránh đi, càng không có khả năng tới kiểm tra hai người.
Hai người cứ như vậy thần không biết quỷ không hay đi ra Thiên Lang Tông.
Có Tương Tư Châu, Vương Khả biết rõ phương hướng, tìm sẽ càng dễ dàng hơn. Sau khi ra Thiên Lang Tông, hai người liền chui vào núi rừng, biến mất không thấy.
Ngoài Thiên Lang Tông, trong một mảnh sơn lâm!
Vương Khả nắm Tương Tư Châu, đang vượt mọi chông gai tiến lên.
- Vương Khả, ngươi có đi sai đường không, nơi hoang sơn dã lĩnh này, có thể tìm được U Nguyệt công chúa sao?
Trương Chính Đạo lo lắng oán trách.
- Đây là con đường thẳng tắp, có thể tìm được phương hướng cũng không tệ rồi, còn muốn đi đại lộ? Chờ triệt để rời khu vực của Thiên Lang Tông, ngươi dùng phi kiếm bay qua tìm!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Tốt! Bất quá ta có loại cảm giác xấu, chúng ta giống như bị người theo dõi!
Sắc mặt của Trương Chính Đạo khó coi nói.
- Bộ dáng này của chúng ta, ai nhận ra được chứ? Làm sao có thể bị để mắt tới?
Vương Khả bất mãn nói.
Trên mặt Vương Khả đầy mụn nhọt, Trương Chính Đạo thì diêm dúa lòe loẹt, ai nhận ra được? Coi như mẹ ruột của hai người cũng nhận không ra!
- Là thật, ngươi nhìn phía trước!
Trương Chính Đạo nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy trên ngọn đại thụ cách đó không xa, đứng một nam tử cầm đao, đang lạnh lùng nhìn đám người Vương Khả.
Thực có người chận đường?
- Nhìn cái gì? Không muốn lên đường sao? Phía trước cái gì cũng không có, ánh mắt của ngươi xảy ra vấn đề sao? Đi mau!
Vương Khả quay đầu quát mắng.
Trương Chính Đạo sững sờ, Vương Khả, mắt ngươi mù sao? Hai người bên kia nhìn không thấy sao?
Vương Khả lại không để ý tới, tiếp tục lao nhanh, nhìn không thấy? Đương nhiên là nhìn thấy! Nhưng ngươi thấy cũng không cần nói ra chứ, nói không chừng người ta không phải tìm chúng ta thì sao? Ngươi kêu kêu gào gào, không phải tự tìm phiền phức sao? Hiện tại hai chúng ta bộ dạng như vậy, ai nhận ra chúng ta?