Chương 99: Không bằng cầm thú
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ bình tĩnh và e ngại của tên thị vệ bên ngoài khiến cho Nhiếp Diệt Tuyệt tự động bổ não, tiếng kêu thảm thiết kia là phát tiết sự vui vẻ trong lòng.
Sắc mặt của Nhiếp Diệt Tuyệt khó coi, nói:
- Biến thái! Biến thái, không bằng cầm thú!
Nhiếp Diệt Tuyệt đã không dám tưởng tượng tiếp về tình cảnh trong phòng. Không ngờ trên đời này lại còn có người biến thái như thế? Tử tôn của Chu thị thực buồn nôn! Ở trong này nghe cũng cảm thấy bẩn lỗ tai của nàng. Về phần dùng thần thức quét lại càng không có khả năng. Nghe còn cảm thấy ghê tởm nữa là nhìn.
Trong phòng tiếp tục vang lên tiếng kêu thảm.
Chu Yếm cũng hận, rõ ràng bản thân hắn có thực lực diệt sát Vương Khả, thế nhưng lúc này hắn lại chỉ có thể cưỡng ép kìm nén, mặc cho Vương Khả đánh đập mình. Con bà nó, đã xảy ra chuyện gì? Thanh tiên tử, ngươi xen vào việc của người khác làm gì cơ chứ?
Đám tà ma trong địa cung nghe ngóng thấy Thanh tiên tử xuất hiện, đương nhiên sẽ không dám ló đầu ra. Như vậy cảnh tượng trong phòng chính là vương hậu vẫn mê man như cũ. Còn Vương Khả thì giẫm lên người Chu Yếm, không ngừng quật.
- Nói, ngươi còn không nói sao? Nếu như ngươi không nói nữa thì đừng trách ta độc ác!
Vương Khả hạ giọng uy hiếp.
Trong lòng Chu Yếm có khổ mà không dám nói! Đám tà ma ở bên trong địa cung thì sợ hãi! Nhiếp Diệt Tuyệt ở bên ngoài thì ra vẻ buồn nôn, chán ghét!
Tay phải Vương Khả cầm roi da, tay trái cầm ngọn nến nhỏ lên trên mặt Chu Yếm.
Giờ phút này Chu Yếm đã bị đánh tới mức không thành hình người.
- Thật là kiên cường? Nếu như ngươi không nói, vậy thì để ta tự mình lục soát vậy!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Lục soát? Lục soát thì sẽ xảy ra chuyện, Chu Yếm biến sắc.
- Ngươi muốn nói tới chủ nhân trước đó của chuỗi niệm châu này, là nữ tử có vết sẹo trên mặt kia đúng không?
Chu Yếm lập tức hạ giọng nói.
Vương Khả quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chu Yếm, hỏi:
- Không sai, nàng chính là U Nguyệt công chúa, nàng ở đâu? Tại sao niệm châu của nàng lại ở trong tay ngươi?
Khuôn mặt Chu Yếm co rúm, cuối cùng cũng đành phải nói ra mọi chuyện:
- Nữ tử kia là do Thanh tiên tử mang tới!
- Thanh tiên tử? Thanh tiên tử ở phía ngoài hay sao? Là ai?
Vương Khả cau mày nói.
- Gia tộc Chu thị chúng ta gọi nàng là Thanh tiên tử, nhưng ta biết, nàng còn có một cái tên khác, tên là Nhiếp Diệt Tuyệt!
Chu Yếm giải thích.
- Cái gì ? Nhiếp Diệt Tuyệt là Thanh tiên tử?
Vương Khả biến sắc.
Vừa rồi vị Thanh tiên tửhỏi thăm ở bên ngoài thật ra là Nhiếp Diệt Tuyệt trở về? Lại còn đứng ở ngoài cửa hỏi thăm?
Vương Khả kinh hãiđến đổ mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng cũng thầm mắng to Trương Chính Đạo:
- Tên hỗn đản này, không phải ta bảo hắn ngăn chặn Nhiếp Diệt Tuyệt sao? Sao Nhiếp Diệt Tuyệt lại có thể trở về sớm như vậy cơ chứ? Lại còn chắn cửa ra của ta?
- Không sai, hơn một tháng trước Thanh tiên tử tớiđây, ở lại trong vương cung của ta. Khi đó ta gặp được U Nguyệt công chúa gì đó. Dường như hai người đang cãi nhau. Ta đứng ở xa cho nên cũng không nghe được nhiều. Tachỉ nhìn thấy Thanh tiên tử gỡ niệm châu của U Nguyệt công chúa ra, nói cái gì màniệm châu này có thể che dấu thuộc tínhchân khí của nàng, sau đó ném niệm châu ra xa! U Nguyệt công chúa muốn đi lấy, thế nhưng Thanh tiên tử lại bắt nàng ta lại. Sau đó mang nàng bay đi đâu mất. Mà ta lại lặng lẽ giấu niệm châu đi! Ngươi muốn tìm U Nguyệt công chúa gì đó thì ngươi đi hỏi Thanh tiên tử đi.
Chu Yếm thống khổ nói.
- Khó trách niệm châu lại ở trong tay của ngươi, Thanh tiên tử giam giữ U Nguyệt công chúa ở đâu?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Ta không biết, ta chỉ nghe thấy Thanh tiên tử và U Nguyệt công chúa nói chuyện với nhau. Nói nàng còn có gia tộc ở thế tục, mặc dù nhiều năm không liên lạc, thế nhưng nàng đã từng lặng lẽ tìm hiểu qua. Gia chủ hiện tại tên là Nhiếp Thiên Bá gì đó! Thanh tiên tử nói tạm thời sẽ giam giữ U Nguyệt công chúa ở trong gia tộc thế tục kia. Chờ tới lúc Minh Ma đại hội gì đó mới mang U Nguyệt công chúa trở về!
Chu Yếm giải thích.
- Nhiếp Thiên Bá? Nhiếp gia? Làm sao có thể, Nhiếp Diệt Tuyệt xuất thân từ Nhiếp giaở Chu Tiên Trấn? Vậy tại sao bọn họ lại chưa từng nhận nhau cơ chứ?
Hai hàng lông mày của Vương Khả nhíu lại, ngạc nhiên nói.
- Chu Tiên Trấn?
Chu Yếm hiếu kỳ hỏi.
Vương Khả không để ý tới Chu Yếm mà rơi vào trong trầm tư. Đột nhiên, Vương Khả nghĩ tới một chuyện. Trước đó khi hạ sơn, Trương Thần Hư nói được Nhiếp Thiên Bá thông báo cho nên mới đến chặn mình và Trương Chính Đạo.
Lúc ấy hắn không có thời gian nghiên cứu nguyên do, hiện giờ Vương Khả đã hiểu rõ mọi chuyện!
Bởi vì Nhiếp Thiên Bá nhốt U Nguyệt công chúa cho nên mới đoán ra mình và Trương Chính Đạo sẽ xuất sơn cứu nàng, vì vậy mới di chuyển lực chú ý của hắn sang chỗ khác.
Nhất định U Nguyệt công chúa đang ở trong tay hắn. Chu Yếm không lừa gạt mình?
- Hừ, coi như ngươi thức thời!
Vương Khả hừ lạnh một tiếng.
Khi nói chuyện, Vương Khả lấy dây thừng ra, trói Chu Yếm lại rồi treo lên.
Chu Yếm trừng mắt nhìn Vương Khả. Con bà nó, bản thân hắn rất muốn giết chết Vương Khả. Nhưng vì sao ông trời lại trêu cợt bản thân hắn như thế cơ chứ? Lúc này hắn chỉ có thể để mặc cho đối phương trói mình lại? Trong người có một thân lực lượng thế nhưng lại chỉ có thể kìm nén? Vì sao chứ?
- Được rồi, Chu Yếm, đa tạ tin tức của ngươi. Chuyện vừa rồi ngươi muốn hạ độc chết ta coi như xóa bỏ, đừng gây thêm rắc rối nữa. Bằng không ta sẽ quay lại giết chết ngươi!
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Yếm.
Vừa nói, Vương Khả thu thập một phen, muốn đi ra ngoài.
- Trả niệm châu lại cho ta, trả lại cho ta!
Chu Yếm cả giận nói.
Nhưng sao Vương Khả lại để ý tới hắn cơ chứ? Hắn lấy một miếng vải rách ở trên mặt đất nhét vào trong miệng Chu Yếm, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài còn có Nhiếp Diệt Tuyệt, ta phải lập tức rời khỏi nơi này.
- Ô ô ô!
Chu Yếm bị nhét vải vào miệng cho nên chỉ có thể ai oán kêu lên mấy tiếng mà không dám hô.
Chu Yếm có một thân lực lượng nhưng lại không dám dùng.