Chương 134: Quý Tộc Nghị Hòa
Chiếu khiến này vừa được ra, lập tức gây nên bàn tán sôi nổi.
Dưới sự thúc đẩy có chủ định của quân Thương, nội dung của chiếu cáo lập tức được truyền đi khắp toàn bộ Trịnh Quốc. Toàn bộ nhân dân đều sôi trào, không ít dân chúng rục rịch, tha thiết mong chờ được gia nhập vào Thương Quân, kiếm một cái tiền đồ.
Cũng có một số người tâm tư lung lay, sau khi xem hiểu chiếu cáo liền tụ tập dân làng và dòng họ, kết thành từng đoàn hoạt động ở trong thành, khiến cho quan phủ và một số tay sai tiểu lại cũng hoảng loạn theo, chỉ lo đột nhiên từ nơi nào đó lại lao ra một nhóm hương dân, hưởng ứng khởi nghĩa.
Mà Nhị hoàng tử Trịnh Hàn đang ở Hoàng đô lại đang rất bất an.
Từ mấy ngày trước, viện quân do Trung đại doanh suất lĩnh bị tiêu diệt, hắn đã tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên, sự tự tin vào cuộc chiến tranh này bỗng nảy sinh một tia dao động. Không nghĩ tới mới chỉ qua hai ngày, liền xuất hiện biến cố lớn như vậy.
Nếu như nói Trung đại doanh bị tiêu diệt chỉ là thất bại nhất thời, Đông Dương thành bị đánh hạ cùng lắm thì cũng chỉ có thể uy hiếp đến Hoàng Thành, những điều này đều không có khả năng dao động đến căn cơ của Trịnh Quốc. Nhưng Thương Quốc lại tuyên bố một cái chiếu cáo khởi nghĩa, trực tiếp có thể khiến cho tình trạng Trịnh Quốc trở nên đáng báo động.
Trịnh Hàn không nghi ngờ chút nào, nếu như quân Trịnh trải qua một lần chiến bại nữa, chắc chắn dân chúng cả nước sẽ không sợ hãi mà sẽ đứng lên khởi nghĩa trợ giúp Thương Quốc?
Ngẫm lại cũng làm người ta suy sụp tinh thần. Khi ngoại địch xâm lấn, tất cả bách tính đều đi giúp đỡ quân địch. Đây là một chuyện thất bại đến mức nào?
Đáng chết chính là quân Thương lại không giống như lẽ thường, sau khi công phá thành trì không cướp đốt giết hiếp mà còn ban ân huệ, để dân chúng Trịnh Quốc không cần lo lắng về an toàn của bản thân và tài sản của mình, làm bọn họ tự động ra nghênh đón ở hai bên đường...
Trịnh Hàn vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ binh sĩ quân Thương lại chịu bị ràng buộc như vậy sao?
Phải biết sau khi chiến sự kết thúc, binh sĩ đều muốn đem tất cả sự tiêu cực trong cơ thể mình phát tiết ra ngoài. Mà sau khi công phá một tòa thành trì được cướp đốt giết hiếp sẽ đạt được khoái cảm rất lớn, đó chính là phương thức phát tiết tốt nhất.
Thậm chí, quốc gia và quân đội cũng có thể thu lợi từ việc này.
Công thành nếu như không phải vì cướp đoạt, vậy công thành còn có ý nghĩa gì nữa.
Mà tồn tại của quân Thương giống như là để khắc chế quân đội Trịnh Quốc vậy, chuyện gì cũng đều làm trái lại.
Trong lúc nhất thời, Trịnh Hàn cũng có chút hâm mộ Hoàng Đế Thương Quốc.
- Điện hạ, bên ngoài phủ có một đám quý tộc cầu kiến.\
Lúc này có một thân vệ đi vào bẩm báo.
- Quý tộc?
Trịnh Hàn nhíu nhíu mày, trong lòng cũng rõ ràng một chút, khoát tay một cái nói:
- Nói rằng bổn Hoàng tử đang bận công vụ, để bọn họ chờ chút đi.
- Nhưng mà…
Thân vệ chần chừ, sau đó nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, bọn họ đã chờ ở bên ngoài hai canh giờ. Công Tôn gia chủ và Tống lão gia tử, đã sớm mắng người.
Mắng người?
Trịnh Hàn thở dài một hơi, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Quý tộc là trụ cột của đất nước, cũng là người ủng hộ lợi ích cho Hoàng tộc. Thân phận của hắn bây giờ cũng chỉ là một Hoàng tử, sau này còn rất nhiều nơi phải dựa vào sự ủng hộ và phối hợp của những quý tộc này, vạn lần không thể đắc tội.
Gật gật đầu, Trịnh Hàn ra hiệu để các quý tộc đi vào, sau đó sửa sang lại một chút, ngồi ở chủ vị.
Một lúc sau, một đám quý tộc đi vào.
Công Tôn gia, Vương gia, Tống gia, Tạ gia, Lương gia, Quách gia...
Trịnh Hàn quét mắt nhìn về phía những quý tộc này thì trong lòng liền hiểu, mấy đại gia tộc của Trịnh Quốc đều đã tụ tập ở đây. Không ai trong số họ không phải là hoàng thân quốc thích, không chỉ có tước vị trong người, hơn nữa còn nhậm chức trong triều. Lúc này đến phủ hoàng tử, đều là đại diện của từng gia tộc.
- Điện hạ, xin hỏi chiến sự tiền tuyến thế nào rồi?
Công Tôn gia dẫn đầu mở miệng hỏi.
- Công Tôn đại nhân nghĩ như thế nào?
Trịnh Hàn hỏi ngược lại.
- Lão thần cho rằng, không thể lạc quan.
- Công Tôn đại nhân lần này đến đây, là có thượng sách gì?
Trịnh Hàn lại hỏi.
- Cái này…
Công Tôn gia chủ nghẹn lời. Lần này mọi người đến đây là để hưng sư vấn tội, quyết định muốn một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng không nghĩ tới mới nói ra có mấy câu, đã bị Trịnh Hàn dời sang đề tài khác.
Con vật nhỏ!
Công Tôn gia chủ thầm nhủ trong lòng một tiếng, sau đó nói:
- Điện hạ không nên nói vòng vo. Ngắn ngủi mấy ngày mà Khang Thành và Đông Dương Thành đều đã rơi vào tay giặc, điện hạ có tính toán gì không?
- Khang Thành? Khang Thành không phải vẫn còn đang ở trong tay Tam Hoàng đệ sao, cũng đã bị chiếm rồi?
Trịnh Hàn cả kinh, mới vừa nghe nói tin tức này, nhất thời có chút hoảng hốt.
Công Tôn gia chủ lắc đầu một cái:
- Thành trì thì vẫn còn ở trong tay của Tam điện hạ, thế nhưng quý tộc và tài vật đều gặp khó khăn, chi nhánh Công Tôn gia của ở Khang Thành đã bị nhổ tận gốc, không còn lại cái gì cả. Như vậy có gì khác rơi vào tay giặc không?
Hóa ra là như vậy...
Nỗi lo lắng trong lòng Trịnh Hàn nhất thời thả xuống không ít, chỉ cần Khang Thành không bị quân Thương chiếm lĩnh là tốt rồi. Nếu như ngay cả Khang Thành cũng bị chiếm đóng, như vậy tình thế sẽ chuyển biến rất xấu, quân Thương sẽ có dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng thế nào nữa đây?
Góc độ suy nghĩ của quý tộc và Trịnh Hàn không giống nhau. Đối với các đại gia tộc thì quý tộc bị trục xuất khỏi Khang Thành tương đương với việc tòa thành kia bị mất, mà Trịnh Hàn cân nhắc chính là quan hệ công thủ chiến lược trong đó.
Đây chính điểm khác nhau căn bản nhất giữa hai bên.
- Xem ra, các vị đại nhân còn chưa rõ thế cục hiện nay.
Trịnh Hàn thở dài một hơi, nói:
- Trước mắt Trịnh Quốc ta đang trong tình thế nguy nan, lợi ích của các đại gia tộc tất nhiên trọng yếu, nhưng một khi Trịnh Quốc bị diệt thì còn gia tộc nào có thể may mắn sống sót sao? Đến lúc đó, khám nhà diệt tộc cũng không đơn giản chỉ là tài vật đâu.
- Điện hạ không cần nói chuyện giật gân.
- Tống đại nhân nói đúng, binh lực của Trịnh Quốc ta gấp hai lần so với Thương Quốc, muốn bảo vệ thành trì cũng không khó.
- Theo lão hủ thì điện hạ hình như có chút mơ tưởng xa vời. Thế cục tam quốc đã duy trì gần trăm năm cũng không phải là không có đạo lý, điện hạ thân là Hoàng tử đã nghĩ đến việc càn quét hai nước, thực sự là có chút nông nổi.
- Lão phu cũng tán thành với Tạ đại nhân. Thương Quân bắc phạt là bởi vì chúng ta lại lần nữa đi khiêu khích bọn họ. Nếu như tâm bình hòa khí ngồi xuống nói chuyện, tất có thể chấm dứt chiến tranh, nối lại tình xưa.
- Lương gia ta cho rằng, nên phái sứ thần đến trao đổi với Thương Quốc, biểu đạt thiện ý của Hoàng thất Trịnh Quốc, nghị hòa hưu binh.
Chúng quý tộc đều mở miệng, trong lời nói tuy rằng không trực tiếp chỉ trích, thế nhưng ý tứ trong đó đều rất rõ ràng. Đơn giản chính là chê bai kế sách của Trịnh Hàn, đề xướng bãi binh với Thương Quốc để nối lại tình xưa.
Sắc mặt Trịnh Hàn âm trầm, hai tay gắt gao nắm chặt ghế tựa, lửa giận bùng lên. Nguy hiểm vong quốc đang ở trước mắt, thế nhưng lại không có cảm nhận được sự khó xử của hắn.
Hiện tại là thời điểm để bãi binh nghị hòa sao?
Nói thật, thế cuộc đã đến bước này, Trịnh Hàn cũng muốn song phương hưu binh. Thế nhưng hắn biết rõ, coi như lúc này có phái ra sứ thần nghị hòa, Thương Quốc căn bản sẽ không tiếp nhận, không những sẽ không lui binh, trái lại càng khiến bọn họ thêm kiêu ngạo.
Nhiều lần mang binh, Trịnh Hàn cũng hiểu hơn về quân tâm sĩ khí. Sức chiến đấu của một nhánh quân đội phần lớn đều đến từ chính sĩ khí, một khi để quân Thương cảm giác mình nhất định có thể chiếm đoạt được Trịnh Quốc, vậy thì triệt để xong.
Trái lại, nếu như nghị hòa thì sẽ mang đến cho quân Thương cơ hội sắp xếp lại mọi việc. Khi đó khởi nghĩa nông dân trong nước lại càng ngày càng nhiều, đến lúc đó dù cho có phái quân đội ra trấn áp cũng không thể được nữa.
Trang 68# 2