Chương 137: Khách Quý Và Tù Nhân
Chính mình đi lấy?
Nghe vậy, năm vị gia chủ đều biến sắc, sợ đến hai chân nhũn ra. Nhất là gia chủ Quách gia tuổi đã cao, sau khi nghe được câu này liền lảo đảo suýt chút nữa ngã quỳ trên mặt đất. May nhờ có gia chủ Tạ gia bên cạnh đỡ lấy, đem gậy điều chỉnh lại, lúc này mới ổn định thân hình.
Cũng không phải do câu nói này của Dương Mộc có bao nhiêu uy lực, chủ yếu vẫn là thái độ. Một khi Thương Quốc không muốn hợp tác cùng với những người này, bọn họ có thể trở về hay không cũng là một một vấn đề.
Công Tôn gia chủ xem như là người bình tĩnh nhất, cúi người hành lễ nói:
- Bệ hạ cân nhắc lại. Các đại gia tộc chúng thần mang theo thành ý mà đến, chính là muốn cùng bệ hạ trao đổi việc nghị hòa.
- Ồ? Nghị hòa?
Dương Mộc thoáng kinh ngạc. Thân phận của những người này không chỉ đơn giản là gia chủ của các đại gia tộc. Làm thế gia môn phiệt, các gia chủ của các đại gia tộc đều đảm nhiệm một chức vị trọng yếu nào đó trong triều. Nhiều người như vậy cùng liên hợp, đúng là có tư cách nghị hòa.
- Mấy ngày trước chúng thần đã từng yêu cầu Nhị điện hạ bàn bạc với Thương Quốc, đã đủ thấy thành ý.
Công Tôn gia chủ nói.
- Đúng vậy! Chúng thần chưa bao giờ nghĩ muốn khai chiến với Thương Quốc, nhiều năm qua vẫn thường lui tới làm ăn, nói là bằng hữu cũng không quá đáng.
Gia chủ Quách gia vội vàng nói.
Dương Mộc gật đầu. Giữa quý tộc hai nước vẫn chưa có xung đột lợi ích quá lớn, điểm này nói không sai. Thế nhưng Trịnh Hàn phái người lại đây để nghị hòa, hắn lại chưa từng nghe nói qua.
Trịnh Hàn, thật sự có tâm ý nghị hòa? Dương Mộc không khỏi nhíu mày.
Năm vị gia chủ nghe lời đoán ý, biết Dương Mộc đang hiểu lầm liền nhìn nhau một chút, nháy mắt cho Công Tôn gia chủ.
- Khụ khụ… Bệ hạ minh giám, việc này tại hạ sẽ giải thích.
Công Tôn gia chủ cúi đầu nói:
- Nhị điện hạ miệng thì đáp ứng, thế nhưng vẫn chưa có hành động. Hôm qua nghe nói Đông đại doanh đã cùng quý quân xảy ra giao chiến kịch liệt mới hiểu được hắn chỉ là lấy lệ qua loa với chúng thần, vì vậy chúng thần kết bạn mà đến, chính là muốn biểu đạt thiện ý của, thương nghị việc nghị hòa.
- Nói như vậy, hắn ngoài miệng đáp ứng các ngươi, bên trong lại lén lút điều binh khiển tướng?
Dương Mộc kinh ngạc, chỉ là không nhịn được tức giận. Nếu Trịnh Hàn đã đáp ứng yêu cầu của những thế gia môn phiệt này rồi, như vậy ít ra cũng phải bàn giao một ngày, bằng mặt không bằng lòng như thế. Hơn nữa hôm qua còn điều động Đông đại doanh, thâm ý phía sau không cần nói cũng biết.
Trịnh Hàn nhất định đã điều khiển binh lực toàn quốc, mưu tính quyết chiến sống mái với quân Thương.
Bởi vì rất rõ ràng, càng kéo đi xuống thì tình thế đối với quân đội Trịnh Quốc lại càng bất lợi. Không chỉ có bình dân bách tính muốn tạo phản, ngay cả quý tộc trong nước cũng đều lùi về phía sau.
Càng sớm quyết chiến, càng có lợi đối với quân Trịnh.
Chỉ có điều, có thể thực hiện được sao?
Dương Mộc không khỏi âm thầm suy nghĩ, sau đó nói với mấy cái gia chủ kia:
- Mấy vị cứ luôn mồm luôn miệng nói muốn nghị hòa, không biết có thành ý gì?
- Chúng thần đồng ý thuyết phục Hoàng Đế Đại Trịnh cắt nhường ba tòa thành trì cho Thương Quốc, đồng thời kính hiến trăm vạn lượng bạc để làm hữu hảo.
- Cắt đất đền tiền?
Dương Mộc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trẫm đồng ý cân nhắc việc nghị hòa, thế nhưng cũng còn một điều kiện.
- Hoàng Đế Đại thương mời nói, chỉ cần chúng thần có thể làm được thì sẽ cố gắng tận lực.
Nghe vậy, ánh mắt của mấy cái gia chủ đều sáng lên.
Dương Mộc sờ sờ cằm, nói:
- Trịnh Hàn này nham hiểm giả dối, nhiều lần tính toán Thương Quốc ta, còn dám nhúng tay vào nội bộ của Thương Quốc, dẫn đến một hồi cung biến. Vì thế bất luận thế nào trẫm cũng không hy vọng hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Mấy gia chủ nhìn nhau một chút, thử dò xét nói:
- Cái kia, ý của bệ hạ ngài là?
Dương Mộc nói:
- Như trẫm thấy thì Tam hoàng tử Trịnh Khang của quý quốc rất tốt, cũng chính bởi vì thành ý của hắn cho nên quân của trẫm đến nay vẫn chưa tấn công Khang Thành, lấy đó làm hữu hảo.
Gia chủ Lương gia khá chần chờ:
- Vị trí thái tử này chính là do bệ hạ khâm định, chúng thần cũng không có quyền hỏi đến. Hơn nữa hiện tại binh quyền đều ở trong tay Nhị điện hạ, sợ là ngay cả Hoàng đế Trịnh Quốc cũng không can thiệp được.
- Các đại gia tộc như chúng thần chỉ có tư binh, trị quốc tham chính thì vẫn được. Thế nhưng muốn chủ đạo người thừa kế ngôi vị hoàng đế, sợ là còn thiếu rất nhiều.
- Kính xin bệ hạ thông cảm.
Các đại gia chủ đều lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
- Các vị hiểu lầm.
Dương Mộc cười nở nụ cười, nói:
- Các vị sợ binh quyền của Trịnh Hàn, trẫm sẽ đánh cho hắn không còn binh quyền. Thế nào?
Công Tôn gia chủ nói:
- Thứ cho ngoại thần nói thẳng. Bệ hạ không khỏi quá mức tự đại, mấy vạn tinh nhuệ của Trịnh Quốc cũng không phải mấy câu nói liền có thể đối phó.
- Cái này không cần các ngươi lo lắng.
Dương Mộc khoát tay nói:
- Cùng Trịnh Hàn đánh một trận là không thể tránh. Trẫm chỉ hi vọng các ngươi chống đỡ Trịnh Khang, do hắn đến giao thiệp với Thương Quốc... Đương nhiên, các vị gia chủ cũng có thể tiếp tục ủng hộ Trịnh Hàn. Chỉ có điều, đợi đến khi Thương Quốc ta công phá Hoàng Thành, sẽ không tránh được kết cục bị khám nhà diệt tộc, đại hình gia thân.
Khám nhà diệt tộc, đại hình gia thân.
Năm vị gia chủ nhất thời có loại cảm giác không rét mà run. Hai tháng qua, việc xử lý sau chính biến của Thương Quốc từ lâu đã truyền khắp Trịnh Quốc, đặc biệt là hình phạt lăng trì, vừa nghĩ tới đại hình như vậy dùng ở trên người chính mình...
- Kế tiếp, trẫm nên nói chuyện hợp tác với chư vị…
Dương Mộc cũng không để ý tới phản ứng của mấy gia chủ này, tự mình nói:
- Trịnh Hàn người này tội ác tày trời, chư vị nếu như muốn ủng hộ hắn thì hai nước sẽ không có khả năng hòa giải. Thế nhưng, nếu như chư vị có thể chống đỡ Trịnh Khang, trẫm dám cam đoan các ngươi đều sẽ như Cố gia, Cốc gia và Dương gia, không ai dám động đến một sợi tóc của các ngươi.
Giống như Cố gia, Cốc gia và Dương gia?
Trong lòng mấy vị gia chủ khẽ động, kỳ thực bọn họ cũng rất ước ao như ba nhà Cố, Cốc va Dương. Tuy rằng ở Trịnh Quốc chỉ là gia tộc nhị lưu, thế nhưng trong mấy ngày qua khi những chiến xa của quân Thương liên tiếp công phá các thành trì của Trịnh Quốc, sản nghiệp của gia tộc bọn họ vẫn chưa chịu đến ảnh hưởng gì. Nếu như gia tộc của chính mình cũng có thể có được đãi ngộ như vậy, thế thì dù cho Trịnh Thành bị công phá, hoặc là đổi một cái Hoàng Đế thì cũng không có liên quan lắm.
Dương Mộc nhìn thấy mấy gia chủ kia đang dao động, tiếp tục nói:
- Người thân thiện với Thương Quốc ta đều là khách quý, người đối địch với Thương Quốc ta đều là tù nhân… Các ngươi đều đã từng chống đỡ Trịnh Hàn, lần cung biến đó của Đại Thương ta cũng có bóng dáng của các đại gia tộc, dù vậy nhưng trẫm vẫn có thể mở ra một con đường cho các ngươi. Thế nhưng trẫm muốn nói cho các ngươi, Đại Thương ta hưng sư động chúng Bắc phạt, trên dưới một lòng, chưa từng nghĩ tới sẽ chán chường mà trở lại. Nói không chút khách khí thì chính là chỉ cần một đạo chiếu thư của trẫm, bách tính Trịnh Quốc các ngươi sẽ cam tâm tình nguyện gia nhập với quân Thương. Từ đó quân đội Đại Thương ta sẽ có nguồn quân sĩ bổ sung không ngừng, qua một đoạn thời gian, Trịnh Quốc tất vong! Các ngươi, nhất định sẽ phải đền tội.
Nghe những lời nói này, năm vị gia chủ đều không nói nên lời.
Người thân thiện với Thương Quốc là khách quý.
Người đối địch với Thương Quốc là tù nhân.
Ba gia tộc Cố, Cốc và Dương chính là ví dụ tốt nhất.
Mà muốn trở thành người thân thiện với Thương Quốc thì chỉ cần chống đỡ Trịnh Khang là được, bất luận chiến sự hai nước ai thắng ai thua, các đại gia tộc đều không bị tổn thất.
Đây là một việc hấp dẫn khiến người ta không thể từ chối.
Trang 70# 1