Chương 144: Long Liễn Vào Thành
Ngày 15 tháng 10, từ trong đại doanh của quân Thương trong Khang thành phát ra một đạo Thánh chỉ, với nội dung Long liễn của Hoàng Đế Dương Mộc khởi giá, ít ngày nữa sẽ đến Trịnh thành.
Ngay lập tức, quân dân sôi trào.
Với dân chúng và quân khởi nghĩa, vị Hoàng Đế thân có thiên mệnh này là một vị Thánh Thiên Tử nhân ái, còn các quân đoàn và binh lính nghĩa quân thì tràn đầy cõi lòng mong ngóng chờ kiểm duyệt.
Dù sao, một phần động lực rất lớn để các quân sĩ phấn đấu ở tiền tuyến chính là Hoàng Đế Bệ Hạ. Chỉ vừa nghĩ tới Bệ Hạ có thể tận mắt nhìn thấy thành trì mà mọi người liều chết đánh xuống, thì ai nấy đều đắc ý.
Tâm lý này giống như một đứa bé cẩn thận làm xong một bàn đồ ăn, chờ cha mẹ về thưởng thức rồi khen vài câu.
Đương nhiên, là Hoàng Đế nên Dương Mộc nghĩ được xa hơn một chút. Một lãnh tụ đi tuần tra mảnh lãnh địa mới, điều này có ý nghĩa chính trị vô cùng lớn, cho thấy địa vị áp đảo của Hoàng Đế Thương Quốc với Hoàng Đế Trịnh Quốc.
Nói tới Hoàng Đế Trịnh Quốc Trịnh Khang, lúc mới đầu Dương Mộc cũng từng có chút phân vân. Khi đại quân Thương Quốc công hãm Trịnh thành và bắt sống Hoàng Đế Trịnh Quốc, dù lúc đó có chiếm lấy Trịnh thành làm của riêng cũng được. Nhưng dù vậy vẫn còn vài chục tòa thành trì chưa từng công hãm, đây là một vấn đề lớn.
Nếu như trong số đó có một bộ phận tử trung với hoàng thất Trịnh Quốc thì sao? Nên xử lý quan viên trong các tòa thành trì này thế nào?
Bất kỳ chính quyền nào, dù có mục nát và không được lòng người cỡ nào đi nữa, xét về các lợi ích đã đạt được thì thế nào cũng có trung thần. Một khi có người giương cao cờ hiệu phản Thương Quốc thề sống chết không hàng, hoặc thừa cơ làm loạn, chắc chắn sẽ để cho quân Thương phải chạy ngược chạy xuôi, sau đó lại là một vài trận công thành chiến quy mô nhỏ, hy sinh vô ích.
Lại nói, nếu cường công những tòa thành trì đó, nhất định sẽ phải thay thế quan viên ban đầu. Quan viên của cả mười chín tòa thành trì… Thương Quốc tìm đâu ra nhiều người biết chữ như thế?
Cho nên nói, trước đẩy ra một Trịnh Khang giúp cho quân Thương có thể hòa bình tiếp nhận phòng ngự các tòa thành trì, cho những quan viên kia ăn một viên thuốc an thần. Đây chính là cách xử lý bớt việc nhất.
Ngày thứ hai, Dương Mộc ngồi trên long liễn, dựa theo quy chế Hoàng Đế xuất hành, được một ngàn quân sĩ quân đoàn Thanh Long và một vạn nghĩa quân hộ tống, chính thức tới được Trịnh thành.
Trong thành ngoài thành, bách tính đã biết được tin tức này từ trước đều đổ ào ra hai bên đường hoan nghênh, một đường quỳ lạy núi kêu biển gầm, tràng diện cực kỳ long trọng. Dương Mộc nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, quả thực rất đáng hưởng thụ.
Trách không được trong lịch sử có nhiều Hoàng Đế thích đi tuần như vậy. Thì ra đây mới là cảm giác chưởng khống giang sơn, dễ chịu hơn xa việc chỉ thấy địa đồ.
Khi chỉ còn cách Trịnh thành một đoạn, mười mấy gia tộc to to nhỏ nhỏ của Trịnh Quốc đều ra nghênh đón, gia chủ các nhà đều cười hỉ hả, nhìn qua còn vui mừng hơn cả quân Thương.
- Ngoại thần Công Tôn Khải, Hữu Thừa tướng Trịnh Quốc, cung nghênh Hoàng Đế Bệ Hạ Thương Quốc. Ngoại thần đại diện ba mươi tám gia tộc Trịnh Quốc ta xin Bệ Hạ ngự…
Gia chủ Công Tôn gia quỳ dưới đất, tay nâng lên tận đỉnh đầu, cung kính dập đầu, lấy ra một dây cương giơ cao.
Dương Mộc gật đầu. Đây là nghi lễ các quý tộc Trịnh Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hắn, tất cả lễ nghi đều đã bẩm báo cho hắn biết trước, cho nên cũng không tính là đột ngột.
Lúc này, hắn ngồi trên long liễn, thản nhiên nói:
- Chuẩn!
Nghe vậy, Công Tôn Khải tựa như trúng thưởng, mừng rỡ không thôi. Hắn đứng dậy đeo dây cương lên một con ngựa dẫn đầu, dắt thớt ngựa tiến lên.
Thừa tướng một nước, dắt ngựa cho Hoàng Đế Thương Quốc.
Các đại gia tộc dẫn đường cho Hoàng Đế Thương Quốc.
Đãi ngộ cỡ này, xem như là Hoàng Đế Trịnh Quốc cũng không được hưởng thụ.
Nhưng sức mạnh quân sự đã hung hăng chà đạp lên tôn nghiêm của quý tộc Trịnh Quốc. Tất cả quý tộc đều hiểu một đạo lý, chỉ có quỳ liếm chân chủ nhân mới, để cho chủ nhân mới cao hứng thì bọn họ mới có thể kéo dài gia tộc của mình, bảo toàn tính mạng của mình.
Đến dưới cổng Trịnh thành, Vệ Trung Toàn và một đám tướng lĩnh đã bày xong phương trận, chờ đợi kiểm duyệt.
Dương Mộc nhìn lướt qua đội ngũ túc sát chỉnh tề, cực kỳ hài lòng. Một đội quân uy vũ hùng tráng được sinh ra từ trong tay mình, bọn họ là tương lai hy vọng của Thương Quốc, là sống lưng sừng sững không ngã của Thương Quốc.
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế…
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế…
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế…
Ba tiếng rống to trầm bổng vang vọng quanh quẩn khắp thiên địa, mấy vạn quân sĩ cùng rống lớn đủ để chấn động cửu tiêu, rung chuyển lòng người.
Cổng Trịnh thành trải thảm đỏ nối thẳng vào trong thành, hai bên bày đầy đồ trang trí, cắm cờ của các quân đoàn và một số lời chúc mừng.
Làm Hoàng Đế trên danh nghĩa của Trịnh Quốc, Trịnh Khang đứng ở cửa thành, được cung nữ thái giám và người chủ trì dẫn dắt trình lên quốc thư và ngọc tỷ. Sau đó dưới sự chứng kiến của vạn chúng, hành lễ với huynh trưởng.
Ngoài mặt Trịnh Khang tỏ ra rất cảm kích và vui mừng, nhưng trên thực tế không ai biết trong lòng hắn đau khổ biết bao.
Nhớ lại mấy tháng trước hắn vẫn là một Tam Hoàng tử có quyền có thế, dẫn theo hai vạn đại quân với tư thái cực kỳ phách lối tiến đánh Thương thành, xem Hoàng Đế Thương Quốc là con nít, chẳng thèm ngó tới.
Mà bây giờ tình thế thay đổi hoàn toàn, mình thành một con rối bị quân Thương khống chế, phải không ngừng lấy lòng, làm việc theo ý Hoàng Đế Thương Quốc. Nếu dám lãnh đạm thì lúc nào cũng có thể bị đại hình lăng trì ngay tại chỗ. Mà vị trí Hoàng Đế bù nhìn của mình sẽ có vị đại ca Trịnh Hùng kia thay thế.
Lễ huynh trưởng, với Hoàng Đế một nước là vũ nhục cỡ nào?
Nên nhớ, tuổi của Dương Mộc còn nhỏ hơn Trịnh Khang rất nhiều!
- Khởi giá!!!
Đột nhiên một tên thái giám mỏ nhọn hô lên chói tai, chặt đứt suy nghĩ của Trịnh Khang. Long liễn của Dương Mộc lại khởi hành, sáu con ngựa đi trước kéo, Công Tôn Khải dẫn ngựa.
Theo kế hoạch ban đầu, Trịnh Khang phải đi bộ bên cạnh long liễn để hộ giá.
Nhưng vì vừa rồi hắn mải nghĩ nên chân bước chậm mất một nhịp, nên bị đi sau long liễn.
- Khụ khụ…
Một tiểu thái giám ở bên cạnh nhắc nhở, cố gắng chớp chớp mắt với Trịnh Khang.
Nhờ vậy hắn mới sực nhớ ra lúc này phải làm gì, chột dạ xoa xoa đầu, vừa lúc nhìn thấy hai bên đường có một đám quý tộc đang trừng mắt với mình đầy vẻ ngoan lệ và lo lắng.
Bi ai…
Sâu trong lòng Trịnh Khang dâng lên cảm giác tiêu điều, tựa như vừa nếm hết bi ai lòng người ấm lạnh. Trong mắt những thế gia quý tộc kia, hiện giờ hắn chỉ còn là một công cụ thỏa hiệp của quý tộc Trịnh Quốc cũ và Thương Quốc.
Dù sao thì, nếu Trịnh Khang hắn bị Hoàng Đế Thương Quốc chán ghét hay nghi kị cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của cả Thương Quốc với quý tộc Trịnh Quốc.
Ôm theo cảm giác phẫn uất mãnh liệt, nụ cười của Trịnh Khang đông cứng trên mặt, chạy chậm đi theo long liễn.
Nhưng đối diện, hắn lại đụng phải một ánh mắt khiến cho toàn thân như rơi vào hầm băng.
Ở phía trước, hai mắt Dương Mộc hơi híp thoáng liếc nhìn lại, rồi khẽ lướt qua.
Người khác nhìn chỉ thấy ánh mắt này cực kỳ bình thường, nhưng Trịnh Khang lại cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, dường như toàn thân không có bất kỳ bí mật gì nữa, bị người ta nhìn thấy hết rồi.
Nếu hành động nhỏ vừa rồi của hắn bị Hoàng Đế Thương Quốc hiểu lầm thì sẽ phải nhận lấy đại họa cỡ nào?
Nghĩ tới đây, mồ hôi Trịnh Khang vã ra như mưa.
Người khác đều nói gần vua như gần cọp, Trịnh Khang cảm thấy, làm một Hoàng Đế bù nhìn chính là dẫn chứng chính xác nhất cho câu nói ấy.
Đương nhiên, hiện giờ Dương Mộc không có tâm tư đâu đi đoán xem Trịnh Khang nghĩ cái gì.
Được thân vệ và tầng tầng quân đội hộ tống, cộng thêm một đám thế gia quý tộc đằng sau long liễn, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Nhưng sự chú ý của hắn lại đặt trên bách tính hai bên đường.
Trang 73# 2