Chương 167: Truyện Ngụ Ngôn Quyển Hai
Nghiêm Hoa cáo lui rồi, Dương Mộc nhìn chồng ngân phiếu trước mặt, gõ gõ ngón tay lên bàn.
Tất cả đều đã đi vào quỹ đạo.
Dương Mộc thở dài nhẹ nhõm.
Thực ra hắn chẳng biết chút gì chuyện liên quan đến học đường, chi tiết cuộc nói chuyện của Nghiêm Hoa với các thương nhân kia hắn cũng không chỉ điểm.
Tất cả mọi chuyện đều do Nghiêm Hoa phát huy ngay tại trận.
Có điều, Nghiêm Hoa sợ lộ ra sẽ khiến Hoàng Đế mất mặt, cho nên tới bẩm báo sớm một chút.
Há miệng một cái, lắc lư một chút đã kiếm được ba mươi vạn lượng bạc. Dương Mộc rất hài lòng!
Bộ Ngoại giao, nên như vậy!
Nói lại, Nghiêm Hoa có thể lên làm Thượng thư Bộ Ngoại giao chỉ vì Dương Mộc hắn muốn phân tán thế lực môn phiệt, cố ý đề bạt người của một tiểu gia tộc thay thế tạm thời, chờ khoa cử xong xuôi sẽ tìm người phù hợp hơn.
Giờ xem ra coi như mèo mù vớ cá rán rồi, chỉ một việc này thôi cũng có thể nhìn ra được năng lực của Thương Thư Bộ Ngoại Giao. Sau này tích lũy thêm một chút kinh nghiệm nữa, nhất định sẽ trở thành một nhà ngoại giao có thể lôi kéo khắp nơi.
Một lát sau, một đám thương nhân tiến điện.
Rõ ràng sau khi ăn bế môn canh, các thương nhân này đã đàng hoàng hơn nhiều, khi vào điện không dám nhìn lung tung, chỉ cúi đầu đi theo tiểu thái giám, sau đó cung kính quỳ lạy.
- Khấu kiến Hoàng Đế Bệ Hạ Thương Quốc. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
- Các ngươi chính là thương nhân các nước sao?
Dương Mộc ngồi ngay ngắn trên long ỷ, uy nghiêm hỏi.
- Bẩm bệ hạ, bọn thảo dân chính là ngoại thương, lần này hết sức vinh hạnh khi có cơ hội yết kiến Bệ Hạ.
Dương Mộc trầm ngâm một lát, hỏi:
- Các ngươi cầu kiến là muốn hỏi chuyện gì?
Mọi người hơi chần chừ, không dám lên tiếng trước. Do dự một lát, thấy Dương Mộc hơi nhíu mày mới có một người đứng ra thưa:
- Bẩm Bệ Hạ, chúng thảo dân tới đây yết kiến, khẩn cầu Bệ Hạ bán “Truyện Ngụ ngôn” cho thương đội bọn thảo dân, để mang tới các nước buôn bán.
- Không phải thương đội Thương Quốc ta đã mang tới Đại Thịnh Quốc bán sao? Các ngươi có thể mua từ đó.
- Bệ Hạ minh giám.
Một lão giả đứng dậy thưa:
- Thảo dân thấy cuốn sách này đâu ra đó, chính là một cuốn sách có thể giáo hóa thế nhân, là phúc phận chúng sinh, rất cần mở rộng. Nếu chỉ bán ở Đại Thịnh thì khó tránh khỏi có hơi đáng tiếc, thế nên thương đội bọn thảo dân tới đây chỉ mong Bệ Hạ cho phép trực tiếp mua sách vận chuyển về các nước buôn bán.
Dương Mộc chần chừ một chút, hỏi:
- Các ngươi có thành ý gì?
Lão giả kia sững sờ, khẽ nói:
- Bệ Hạ minh giám, chúng thảo dân mang theo thành ý mà tới, nghe nói quý quốc đang xây học đường, đã đặc biệt gom bảy mươi vạn lượng bạc phân ưu cho Bệ Hạ…
- Cái này trẫm biết rồi.
Dương Mộc khoát tay nói:
- Trẫm đang hỏi các ngươi, đồng ý ra giá bao nhiêu?
Nghe vậy đám thương nhân đại hỉ, không còn thấp thỏm phập phồng nữa. Đã bắt đầu hỏi thăm giá cả rồi, cuộc làm ăn này coi như đã thành một nửa.
- Chín thương đội bọn thảo dân nguyện ý mua chín mươi vạn sách, còn giá cả thì có thể mua với giá một lượng bạc một quyển.
Lão giả nói.
Ngay lập tức các thương nhân xung quanh đều nhíu mày, ánh mắt có hơi trách cứ. Giá tiền này mặc dù vẫn có lợi, thế nhưng không có thương nhân nào muốn tăng chi giảm lợi.
- Một lượng bạc?
Dương Mộc cười nói:
- Chính các vị đã nói sách này chính là thứ phúc phận của chúng sinh, chẳng lẽ chúng sinh lại rẻ như vậy sao?
- …!!?
Cả đám người á khẩu không trả lời được, một lúc sau lão giả cúi đầu nói:
- Bệ Hạ, đám thương nhân thảo dân cũng chỉ là buôn bán nhỏ, mua theo giá của thương nhân quý quốc đã kiếm được rất ít lời rồi, xin Bệ Hạ thông cảm.
- Thương nhân của bổn quốc đương nhiên được mua với giá một lượng bạc, chúng ta và Đại Thịnh Quốc là lân bang, bán rẻ chút cũng là bình thường. Các vị đã thành tâm, trẫm cũng sẽ thư thả một chút. Có điều...
- Xin Bệ Hạ chỉ rõ!
Đám người khẩn trương, vội vàng nói.
- Nhiều bạc như vậy ở Đại Thương ta cũng không có tác dụng gì, hay chúng ta đổi phương thức giao dịch đi. Một phần sẽ giao dịch bằng bạc bình thường, một phần dùng hàng hóa tương đương thay thế. Thế nào?
Hàng hóa?
Chớp mắt, các thương nhân đều hiểu. Dùng hàng hóa tương đương để thay thế đơn giản là một phần tiền trả bằng bạc, một phần lấy hàng để trả. Đây là phương thức giao dịch quan phủ các quốc gia thường dùng.
Dù sao Thương Quốc cũng chỉ là nước nhỏ, là nơi man di, dù có kiếm được nhiều bạc cũng không có chỗ nào mà tiêu, vẫn cần mua đồ từ quốc gia khác, dùng phương thức này thanh toán tiền hàng cũng không bất ngờ.
Có điều, dùng hàng hóa để thay thế thì nên như thế nào đây?
Nên nhớ, thương nhân các nước làm ăn buôn bán trên mọi phương diện. Nếu nói là dùng giá thị trường để trả tiền hàng, vậy đương nhiên bọn họ vẫn có lợi.
Nhưng nếu dùng giá vốn để giao dịch, với bọn họ thì chẳng những hao phí nhân lực vật lực vận chuyển, còn không kiếm được lời lãi gì, vô hình còn tăng thêm chi phí, là vất vả không công.
- Xin hỏi Bệ Hạ, nên tính toán hàng hóa bổ sung thế nào đây?
- Bằng tám phần giá buôn ở các nước, song phương hiệp thương, liệt kê ra danh sách.
- Tỷ lệ tiền bạc và hàng hóa như thế nào ạ?
- Bạc ba phần, hàng hóa bảy phần.
Đám người trầm mặc, thầm tính toán trong lòng.
Hàng hóa bình thường, ví dụ như muối sắt dầu gạo, lợi nhuận chừng bốn năm thành, nếu thay thế cho Thương Quốc với giá tám phần mười, trừ chi phí vận chuyển thì vẫn còn khoảng hai phần lợi nhuận. Tính như vậy, giá một cuốn sách còn chưa tới một lượng bạc.
- Bệ Hạ, thương đội bọn thảo dân có thể đồng ý với giá tiền này. Chỉ có một yêu cầu quá đáng, mong Bệ Hạ nhìn vào thành ý của bọn thảo dân mà đừng bán cuốn sách này cho thương đội khác.
- Các ngươi muốn chuyên quyền sao?
Dương Mộc dùng thuật ngữ thời đại này. Trầm ngâm một lát, hắn nói:
- Việc này Bộ Ngoại giao đã bẩm báo với trẫm. Có điều, các vị cũng thấy công nghệ và nội dung của cuốn sách này xưa nay chưa từng có, chẳng lẽ chỉ có các ngươi động lòng? Sau này sẽ có vô số thương đội đến bàn bạc mua bán với Thương Quốc, sao trẫm có thể từ chối? Trừ khi…
- Xin Bệ Hạ chỉ rõ!
Đám người vội vàng hô lớn. Khi nghe nửa khúc đầu, trái tim của họ đều chìm tận đáy cốc, thấy có chuyển cơ đều hết sức kích động.
- Nếu mấy thương đội các ngươi có thể mở cửa hàng ở Thương Quốc ta, có thể đảm bảo mỗi tháng vận chuyển hàng hóa không dưới mười vạn lượng để buôn bán, trẫm sẽ cho các ngươi quyền ưu tiên. Sau này, phàm là hàng hóa của Thương Quốc thì đều sẽ cho phép các ngươi buôn bán.
Quyền ưu tiên?
Với mọi người thì đây là một từ mới lạ, nhưng nghe qua cũng có thể hiểu được phần nào.
Quyền ưu tiên, không phải là chuyên quyền.
Còn về buôn bán hàng hóa của Thương Quốc… Thôi đi, mọi người chỉ có hứng thú với “Truyện Ngụ ngôn” tinh mĩ kia thôi.
Nếu vì mấy chục vạn lượng bạc lợi nhuận mà mỗi tháng phải vận chuyển hàng hóa giá trị mười vạn lượng đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này buôn bán, sau đó lâm vào vũng bùn ở đây thì không phải một lựa chọn sáng suốt.
Có mấy thương nhân đã bắt đầu thoái ý.
Đương nhiên Dương Mộc biết tâm tư những người này. Với những thương nhân như bọn họ, đến Thương Quốc mở cửa hàng chẳng khác nào Wal-mart mở cửa hàng ở vùng quê hẻo lánh vậy, không phải món buôn bán có lời.
- Các vị bình tĩnh chớ vội, nghe trẫm nói hết lời đã. “Truyện Ngụ ngôn” quyển một bán xong sẽ còn có quyển hai, các vị cũng sẽ được hưởng đãi ngộ tương tự.
Cái gì!
Quyển hai?
Đám người đều kinh hãi. Sách này còn có quyển thứ hai nữa sao?
Nghĩ một lát, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý. Đã có thể viết ra được “Truyện Ngụ ngôn” quyển một thì đương nhiên có thể viết được “Truyện Ngụ ngôn” quyển hai, chuyện này chẳng có gì mâu thuẫn!
Có lẽ còn có quyển ba, quyển bốn,... Thậm chí còn có sách khác…
Nếu có thể nắm được quyền ưu tiên…
Trái tim cả đám người đập bình bịch, nghĩ lại điều kiện của Hoàng Đế Thương Quốc… có vẻ không quan trọng lắm…
Trang 85# 1