Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 182: Tranh Giành Bá Chủ

Chương 182: Tranh Giành Bá Chủ




Khổng Thượng Hiền bái thưa:

- Thần thấy rằng, Bệ Hạ nên đến hội minh.

- Ah?

Dương Mộc gật đầu, nói:

- Trẫm không rõ lắm về chư quốc, ái khanh đã có nghiên cứu thì không ngại nói thẳng.

Khổng Thượng Hiền chắp tay thưa:

- Mời Bệ Hạ xem “Giang sơn vạn dặm đồ” này. Đương kim bá chủ Tấn Quốc có diện tích lớn nhất trong chư quốc, bốn nước xung quanh coi như Tấn Quốc như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Mấy năm gần đây, Tiên Đế Tấn Quốc băng hà, các Hoàng Tử tranh đoạt hoàng vị, dù cuối cùng đã lắng được náo động nhưng quốc lực Tấn Quốc đã giảm nhiều. Ngược lại, ở phương nam, Sở Quốc ngày càng quật khởi, có tâm khiêu chiến bá chủ, vì thế mới có lần hội minh này.

- Nói vậy, lần hội minh này là do Tấn Quốc muốn duy trì vị trí bá chủ, tận lực chèn ép Sở Quốc mà mở sao?

- Không hẳn là chèn ép.

Khổng Thượng Hiền lắc đầu nói:

- Mấy năm trước thần từng đi du lịch Sở Quốc, xem qua tình hình Sở Quốc. Đương kim Sở Hoàng đúng là hùng tài khó được, nhưng trong nước quá nhiều tệ nạn, thế lực vương tộc quá lớn, chắc chắn không thể thoát được trong thời gian ngắn.

- Ồ? Trẫm khá tò mò, các nước chư hầu lớn kia có gì khác với Trịnh Quốc?

- Các nước chư hầu lớn, trước hết là do Vương Triều Đại Lễ phân đất phong hầu, thể chế trong nước cơ bản là giống với Hoàng thất Vương Triều Đại Lễ, chỉ là không dám xưng đế mà thôi. Đất đai trong nước cũng được phân đất phong hầu theo từng thứ bậc, giai cấp quý tộc bóc lột bách tính không kiêng nể gì, thậm chí còn hơn cả Trịnh Quốc.

Khổng Thượng Hiền dừng một chút, nói:

- Có điều, sau này Vương Triều Đại Lễ suy sụp, các quốc gia không còn tuân theo Vương lệnh nữa, bắt đầu công phạt chiếm đoạt lẫn nhau, dần dần ý thức được tác dụng của dân tâm, cho nên tình hình có tiến bộ hơn một chút. Chỉ là, nhìn chung là vẫn không ngừng bóc lột bách tính, so ra thì Sở Quốc chỉ nghiêm trọng hơn một chút mà thôi.

- Vậy tại sao Sở Quốc lại có khả năng khiên chiếu vị trí bá chủ?

- Vừa tăng vừa trướng. Mấy năm gần đây Sở Quốc vẫn thường xuyên cải cách, sản vật trong nước phong phú, liên tiếp chiếm đoạt mấy tiểu quốc xung quanh, quốc lực tăng mạnh. Qua mười mấy hai mươi năm nữa hoàn toàn có khả năng xưng bá thiên hạ.

- Vậy vì sao Tấn Quốc kia lại như lâm đại địch thế? Việc phải làm ngay là phát triển trong nước, hạ thấp Sở Quốc chứ không phải mở hội minh.

- Bệ Hạ nghĩ quá đơn giản rồi, nếu chỉ Sở Quốc có tâm tranh bá thì cũng thôi. Nhưng thiên hạ lớn lắm, chư quốc cùng tồn tại, bá chủ chỉ có một, mấy quốc gia còn lại cũng có lòng so hơn thua. Mà Ngụy Quốc ở phía tây chính là một kẻ trong số đó. Theo như minh ước quy định, cứ ba năm các nước yết kiến minh chủ một lần, mà mười năm rồi Ngụy Quốc chưa từng yết kiến Tấn Quốc. Trước đây ít năm, khi các Hoàng Tử Tấn Quốc còn đang tranh vị, thậm chí Ngụy Quốc còn phái quân đội tập kích, thừa cơ hủy diệt mấy tiểu quốc phụ thuộc Tấn Quốc. Dù không ngang nhiên tranh đoạt bá quyền như Sở Quốc, nhưng cũng không còn xa nữa.

Dương Mộc bừng tỉnh đại ngộ.

Nói cách khác, thời gian dần trôi, bá quyền của Tấn Quốc đang dần suy sụp, các nước chư hầu cường đại nhao nhao ngóc cổ dậy như nấm sau mưa, thời đại tranh đấu thực sự bắt đầu mở ra rồi.

Có thể đoán được, không lâu nữa nhất định sẽ có một làn sóng chiếm đoạt, mạnh sống, yếu chết. Nước nào không phát triển sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát.

- Nếu trẫm đến hội minh sẽ có lợi gì cho Thương Quốc?

- Xin thứ cho vi thần nói thẳng. Nếu Đại Thương ta muốn khuếch trương đối ngoại, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh va chạm với Đại Thịnh Quốc. Lúc này Đại Thịnh Quốc còn chưa để Thương Quốc ta vào mắt, nhưng một khi thiên hạ đại loạn, chắc chắn sẽ nhắm sang Thương Quốc để tự mình mạnh lên. Cho nên, chúng ta phải tiên phát chế nhân.

- Tiên phát chế nhân?

- Mượn cơ hội này gây dựng quan hệ tốt với Tấn Quốc và Đại Động Quốc. Ngày sau, nếu xảy ra chiến tranh với Đại Thịnh Quốc, sẽ là cơ hội cho Thương Quốc ta.

Dương Mộc cười nói:

- Kế sách của ái khanh có vẻ rất quen tai. Trước kia, khi quân thần ta mới gặp lần đầu, cũng là gián ngôn liên hợp với Thân Quốc cùng chống Trịnh Quốc. Bây giờ lại là như thế.

Khổng Thượng Hiền cũng buông lỏng, mỉm cười nói:

- Bệ Hạ tâm sáng như gương, khi thiết lập Bộ Ngoại giao hẳn cũng biết quan hệ ngoại giao không gì ngoài hai chữ tung hoành. Có điều, lần này kết giao với Tấn Quốc và Đại Động Quốc thì khác. Chúng ta không kết minh, mà là khuyến khích họ đối địch với Thịnh Quốc, chờ cơ hội kiếm lời.

Dương Mộc cực kỳ tán thành suy nghĩ này. Giống như thời Chiến Quốc trong lịch sử, Tần Quốc có thể thống nhất thiên hạ là nhờ hai món thần khí. Một là biến pháp của Thương Ưởng, hai là thuật hợp tung. Biến pháp của Thương Ưởng phát triển kinh tế và quân sự, thu hút hiền sĩ trong thiên hạ. Thuật hợp tung giúp Tần Quốc lấy một địch sáu, mỗi một lần đứng trước nguy cơ lớn đều có thể hóa giải.

Có điều, Dương Mộc vẫn nghi ngờ Đại Động Quốc.

- Đại Động Quốc và Đại Thịnh Quốc chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến sao? Thương Quốc không thể tiếp tục chờ đợi thế này à?

- Động Quốc và Thịnh Quốc chính là kẻ thù truyền kiếp, vẫn thường xuyên va chạm ở vùng biên cảnh, khó mà khẳng định được sẽ khai chiến hay không. Nhưng nếu chúng ta bộc phát chiến sự với Đại Thịnh Quốc, một khi giằng co không xong, nhất định Đại Thịnh Quốc sẽ thừa cơ phát binh!

Hai mắt Dương mộc sáng lên. Đây đúng là một cơ hội tốt, còn đáng tin hơn cả việc gửi gắm hy vọng Thịnh Quốc sẽ phát sinh chiến tranh với Động Quốc.

Đến lúc đó, Kỳ Lân Quân đã huấn luyện xong, nhất định đội kỵ binh cường đại có thể so hơn thua với Đại Thịnh Quốc. Đại Động Quốc phát binh sẽ thay đổi cân bằng chiến cuộc, khi đó Đại Thịnh Quốc hai mặt thụ địch, khẳng định không thể lo liệu chu toàn.

Khổng Thượng Hiền mở địa đồ, chỉ vào đó nói:

- Thương Quốc muốn tới Tấn Quốc có hai con đường. Hoặc là đi qua Đại Thịnh Quốc, rồi qua Đại Động Quốc đến thẳng Tấn Quốc. Hoặc có thể tới Viêm Quốc trước, rồi đi theo thương đạo là tới.

- Lần này hội minh ở Tấn Thành sao?

Dương Mộc tò mò hỏi. Bình thường hội minh đều chọn ở chỗ mà các nước khác đều đồng ý, cũng để phòng ngừa chính biến nên sẽ không diễn ra ở nước bá chủ. Nhưng nghe ý tứ của Khổng Thượng Hiền thì hắn sẽ tới thẳng Tấn Quốc.

Nói cách khác, địa điểm hội minh lần này sẽ ở Hoàng đô Tấn Quốc!

- Lần này có thể coi là hội minh chọn trận doanh. Ở đây có ba thế lực, hoặc này hoặc kia, chẳng khác gì bức bách các nước chư hầu phải đưa ra lựa chọn. Do vậy, để phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn, lần này Tấn Quốc chọn địa điểm tổ chức hội minh ở trong nước.

Dương Mộc gật đầu, hỏi:

- Theo khanh, trẫm nên chọn tuyến đường nào để đi?

- Hiện giờ nói vẫn còn sớm, còn phải chờ sứ thần đi Viêm Quốc trở về. Nếu có thể đi qua Viêm Quốc thì sẽ từ Viêm Quốc đi vào. Nếu không thể, sẽ nghĩ đến Thịnh Quốc.

- Cũng tốt.

Dương Mộc cũng cho rằng trước mắt nên chờ đã. Nếu đi sứ Viêm Quốc thành công, có lẽ sẽ mở ra thời cơ mới. Hắn cũng có thể mượn cơ hội này giao lưu với Quân chủ Viêm Quốc.

Dù phần lớn lãnh thổ Viêm Quốc được chia ra từ Thịnh Quốc, nhưng nó cũng không có quan hệ mấy với Thịnh Quốc. Nếu quân thần Viêm Quốc có lòng tiến thủ, tất nhiên sẽ coi Thương Quốc là minh hữu.

Tóm lại, lần hội minh này rất quan trọng với Thương Quốc. Chỉ cần thành lập được quan hệ đồng minh với Tấn Quốc, Đại Thịnh Quốc sẽ không dám tùy tiện xâm chiếm Thương Quốc. Cứ kéo thêm được một tháng, Thương Quốc lại có thêm một phần thắng. Chờ Kỳ Lân Quân luyện thành, quốc lực Thương Quốc tăng lớn, lúc đó không cần sợ nữa.

Thậm chí, còn có thể đề phòng sau khi chiến thắng sẽ có quốc gia khác thừa lúc vắng nhà mà vào.


Trang 92# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất