Chương 189: Đến Tấn Quốc
- Nó gọi là Ly Mặc Phong, được luyện chế ra từ bí pháp độc môn của Tố Nữ Môn, sau khi thả ra ngoài có thể điều tra tình hình địch, một khi có dị động sẽ bay trở về báo động trước.
Diệu Hi nói.
Ngồi ở trên long liễn rất nhàm chán, vì thế Dương Mộc liền hiếu kỳ hỏi:
- Ly Mặc Phong này là cái giống gì, trẫm có thể nuôi một ít hay không?
- Tuyệt đối không thể, ong này có kịch độc.
Diệu Hi lắc đầu, nói:
- Bản chất của Ly Mặc Phong kỳ thực chính là ong mật, khoảng ba trăm năm trước, một tiền bối của Tố Nữ Môn ở trong núi cảm thấy nhàm chán, nên yêu thích trồng trọt một ít hoa hoa thảo thảo, nuôi một ít động vật nhỏ. Trong lúc vô tình đã phát hiện có một ít ong mật đang lấy mật, nhưng lấy trúng một đóa hoa có chứa độc tố, thế nhưng lại không có bất kỳ điểm khác thường gì, vì thế lòng nảy sinh nghi ngờ.
- Sau đó thì sao?
- Vị tiền bối kia hiếu kỳ, liền đưa đến hoa có độc tính cao hơn, kết quả là sau khi những con ong mật kia lấy mật liền chết một đám lớn, thế nhưng vẫn có phần nhỏ còn sống, ngay cả ong chúa sau khi ăn phải cũng ngoan cường sống. Vị tiền bối kia liền dốc lòng chăm sóc ong mật trúng độc, nếu phát hiện ong mật không chống lại được độc tính thì sẽ cho ăn một chút thuốc giải, trải qua mấy đời sinh sôi, độc tính ong mật ngày càng lớn, sau đó thân hình cũng đều biến thành màu đen.
- Những con ong mật làm sao báo tin được? Lẽ nào chúng nó sẽ nhận chủ?
Diệu Hi gật gật đầu, nói:
- Những con Ly Mặc Phong này không giống với ong mật bình thường, trải qua mấy trăm lần đào tạo, không chỉ có độc tính phi thường lớn, mà còn đặc biệt mẫn cảm đối với mùi, chỉ cần ngửi mùi sẽ bay trở về. Mà những con Ly Mặc Phong này từ nhỏ đã uống máu của nô tì, đã học được nhận chủ.
Dương Mộc tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Quả nhiên một lát sau, Diệu Hi móc ra một bình nhỏ, mở nút đổ ra một chút tinh bột rồi tung lên trên một cây đuốc.
Nhất thời, một luồng hương vị nhàn nhạt tràn ngập ra bốn phía, không tới một lúc, những ong mật kia đều bay trở về.
Cũng không biết dùng phương pháp gì, Diệu Hi câu thông với những con Ly Mặc Phong kia một lát, kết luận xung quanh đây không có nguy hiểm. Nhưng mà ở phía sau có một đám nhân mã, hẳn là của Thịnh Quốc phái ra vì để có thể nắm giữ hướng đi của bên mình mọi lúc.
Dương Mộc hiểu rõ trong lòng. Chỉ cần quân thần Thịnh Quốc không ngu, sẽ không chọn thời điểm mới vào biên cảnh liền ra tay.
...
Triều đình Thịnh Quốc, cả tòa hoàng cung được xây dựng trên nền đất rất cao, quân thần Thịnh Quốc đang ở trong một toà cung điện trong đó để thương nghị công việc.
Khác với Trịnh Quốc và Thân Quốc đã diệt vong, bên trong triều đình Thịnh Quốc cũng không phải là do thế gia môn phiệt nắm quyền, mà thứ chủ yếu nhất vẫn là năng lực. Thế gia đại tộc tuy rằng hưởng thụ tước vị, ở trên con đường làm quan cũng có một chút đặc quyền, nhưng nói tóm lại, quan viên từ dân thường trong cả quốc gia vẫn là rất nhiều.
Liền ví dụ như Thừa tướng Chu Lực Hành hiện tại, ban đầu chỉ là một thợ ngói, chuyên sửa chữa nhà giúp quý tộc, cũng nhờ vậy mà xem được một chút sách ở trong nhà những quý tộc kia, cộng thêm chăm chỉ hiếu học, cuối cùng được tán thưởng, thành môn khách trong nhà quý tộc.
Có một lần, sứ thần Động Quốc ở trước mặt mọi người sỉ nhục quân thần Thịnh Quốc, nhưng bị hắn dùng lời nói sắc bén đánh trả, từ đó liền bộc lộ tài năng, có một vị trí ở trong triều. Tiếp đó dựa vào tài năng lập quốc an bang, trải qua hai mươi mấy năm lăn lội trong quan trường, dần dần có được địa vị như bây giờ.
Có thể nói, hắn chính là điển hình cho việc điểu ti đột kích ngược ở Thịnh Quốc trong mấy chục năm qua. Rất nhiều sĩ tử dân gian vô cùng kính ngưỡng hắn, cũng khá được bách tính Thịnh Quốc kính yêu.
Mà làm Thừa tướng một quốc gia, địa vị cực cao, cũng yêu thích đề bạt một số người trẻ tuổi tài năng.
Vấn đề liền ra ở đây!
Những người hắn đề bạt kia, đại đa số đều xuất thân bần hàn giống như hắn.
Chính vì thế đã khiến cho quý tộc quốc nội bất mãn, thường thường ở bên cạnh Hoàng Đế kết tội hắn, chậm rãi hình thành quan hệ thù địch, toàn bộ triều đình Thịnh Quốc cũng từ từ chia làm hai đảng.
Làn gió kết đảng, cũng đã có từ rất lâu ở Thịnh Quốc.
Chỉ có thể nói bởi vì địa vị Chu Lực Hành cực cao, làm mất cân bằng giữa các thế lực mới và cũ, vì thế mâu thuẫn liền nhanh chóng lộ ra.
Dần dần, hai phe phái cơ hồ đã đến mức độ thủy hỏa bất dung.
Ví dụ như lần quân thần nghị sự này, vấn đề có nên mai phục chặn giết đội ngũ Thương Quốc đi hội minh hay không, hai phe phái bên nào cũng cho là mình đúng.
Phái do Chu Lực Hành cầm đầu chủ trương nhân cơ hội này, một lần mai phục giết Hoàng Đế Thương Quốc. Đến khi Thương Quốc không có con cháu Hoàng tộc thừa kế đại vị, tất sẽ đại loạn, Thịnh Quốc liền có thể thừa cơ xuôi nam, lấy lợi dụ dỗ quân thần và các tướng lĩnh của Thương Quốc, không chỉ có thể dễ dàng đoạt được lãnh thổ Thương Quốc mà còn có thể thu hết binh tướng. Điểm quan trọng nhất chính là có thể đạt được giấy và sách mà các quốc gia khác đều động lòng. Khi đó không tới mấy năm, quốc lực của Thịnh Quốc sẽ tăng lên một nấc thang mới.
Còn phía Quý tộc lấy Lục Vương gia Mẫn Nghị dẫn đầu, chủ trương tuân thủ quy tắc hội minh, cho rằng nếu như giết Hoàng Đế Thương Quốc thì rất có thể sẽ bị Tấn Quốc xem là khiêu khích, sẽ bất lợi đối với Thịnh Quốc. Đồng thời cũng cảm thấy muốn đánh chiếm Thương Quốc cũng không phải việc khó gì, sau khi hội minh kết thúc sẽ phái đại quân xuôi nam, một trận chiến liền có thể tiêu diệt Thương Quốc.
Một phen cãi vã, thẳng đến tận giờ cơm tối cũng không cho ra kết quả gì, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi ngồi ở trên long ỷ, cảm thấy có chút đau đầu.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là Lục Vương gia Mẫn Nghị cầm đầu thế tộc thắng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là một quốc gia tồn tại gần bốn trăm năm, tuy rằng gần trăm năm qua hàn môn sĩ tử đã có thể ngẩng đầu, thế nhưng quyền lực quân đội trước sau vẫn nằm ở trong tay quý tộc. Mà bên trong những đại thần thế tộc này còn có mấy người người xuất thân là Tướng quân, đương nhiên là chủ trương chính diện nghiền ép Thương Quốc trên chiến trường, sau đó thu được quân công.
Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi trầm tư một hồi, quyết định chọn kiến nghị của đại thần thế tộc.
Hắn cũng không phải là một hôn quân, mà ngược lại, là một hiền quân khó gặp của Thịnh Quốc. Sau khi lên ngôi chuyên cần chính sự, chủ động phát triển bang giao với các quốc gia, có hoài bão hơn nhiều so với mấy đời hoàng đế trước đây.
Chính vì thế, hắn thấy rõ một chuyện.
Trong quá trình Thương Quốc quật khởi, đều là đang cố gắng diệt trừ tai hại quý tộc bóc lột bách tính, nỗ lực lấy các nước đại chư hầu làm chuẩn.
Thịnh Quốc cũng không phải Trịnh Quốc, thu nạp lòng người của Thương Quốc kia sẽ không có tác dụng, vì thế hiện tại Thương Quốc ở trong mắt Thịnh Quốc cũng chỉ tương đương với một khu vực nhỏ mà thôi, không có được ưu thế lấy nhỏ thắng lớn.
Vì thế ở trong tiếng thở dài của Chu Lực Hành và một đám thần tử, kết thúc lần thương nghị này.
Ngày thứ hai, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi cũng đi đến hội minh.
Cũng chính là ngày hôm đó, đám người Dương Mộc bình an ra khỏi biên giới Thịnh Quốc, đem quốc thư chuyển cho quân đội đang trấn thủ biên cương Động Quốc, sau một vài thủ tục thì tiếp tục đi dọc theo thương đạo một đường hướng bắc.
Sau mười ba ngày, Dương Mộc rốt cuộc đến được Tấn Quốc.
Cũng vào lúc này, Dương Mộc mới ý thức được, sự chênh lệch của Thương Quốc và các đại quốc là lớn như thế nào.
Không hổ là nước bá chủ, trên đường đi tới Tấn Thành, đoàn người đi qua mười hai tòa thành trì. Trong đó có ba, bốn toà có thể so với Thương Thành, còn lại cũng không kém bao nhiêu.
Mà một toà trong đó, cơ hồ có thể so sánh với miêu tả phố phường phồn hoa trong ấn tượng.
Trang 96# 1