Chương 188: Kỳ Hạn Hội Minh
Giờ hai người mới phản ứng được, vội vã đi tới Dục Linh Cung.
Nếu dựa theo thời gian suy tính thì Diệu Hi đã bị cầm cố ở bên trong Dục Linh Cung ròng rã hai ngày.
Thị tẩm một đêm, lại là mới vừa phá thân, thể lực rất khó chống đỡ nổi, tối hôm qua đã từng ngất lần, liên tục cầu xin.
Nếu như thật sự không ăn không uống hai ngày...
Sẽ xảy ra án mạng!
Dương Mộc cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Tuy Diệu Hi là một cao thủ Thuế Phàm, thế nhưng phương diện ăn uống cũng không khác người bình thường là bao, sau khi thể lực tiêu hao hết thậm chí còn không bằng người bình thường. Hơn nữa còn bị giam cầm lâu như vậy, trong lòng sốt ruột, khẳng định sẽ càng không chịu nổi.
Khoa học chứng minh, loài người không uống nước trong ba ngày sẽ tử vong, Diệu Hi ngày đó vốn đã đổ mồ hôi đầm đìa. Nếu… không dám tưởng tượng.
Hai người vội vã bãi giá Dục Linh Cung, đám cung nữ thái giám còn chưa kịp bái kiến, đã trực tiếp đi vào tẩm cung.
Vài cung nữ đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Dương Mộc và Hoàng Hậu đều vội vàng hành lễ, trong lòng đều có chút kinh ngạc. Bởi vì nửa năm qua, Hoàng Hậu vẫn là lần đầu tiên không nghỉ ngơi ở Dục Linh Cung.
- Bên trong không có động tĩnh sao?
Dương Mộc hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, hôm qua còn có một chút tiếng kêu rên. Hôm nay… hôm nay thì không có âm thanh nào cả.
Cung nữ trả lời.
- Không xong!
Dương Mộc thầm nói một tiếng không tốt, vội vã tiến vào bên trong, xốc lên tấm màn trên phượng tháp.
Quả nhiên Diệu Hi vẫn đang bị cầm cố ở trên giường, trong miệng vẫn là quả cầu kia, nhưng có lẽ là nước miếng đã chảy quá nhiều nên nhìn qua rất khô ráo, miệng lưỡi trở nên có chút trắng.
Mà sắc mặt của nàng, thoạt nhìn rất trắng bệch, cả người nhắm mắt lại.
Có thể nhìn thấy nàng đã từng giãy dụa qua, trên cổ tay tràn đầy dấu vết, da đều bị xước.
Diệu Hi là bộ dáng hấp hối, có lẽ là nghe được âm thanh nên mí mắt hơi mở.
Sau khi nhìn thấy Dương Mộc, Diệu Hi bỗng nhiên mở mắt, tựa hồ muốn dùng khí lực cuối cùng liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra thanh âm ngô ngô, có thể thấy là đang muốn nói chuyện.
Còn sống…
Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần tính mạng không có gì đáng ngại thì lấy võ công của Diệu Hi, chỉ cần cho một ít nước uống là sẽ có thể cứu được.
Dương Mộc đi tới, bỏ quả cầu trong miệng nàng ra, hỏi:
- Nàng có khỏe không?
- Chết… không được.
Diệu Hi hữu khí vô lực trả lời, khóe mắt chảy xuống vài giọt nước mắt.
Dương Mộc tức giận nói:
- Xem đi, chính mình đưa ra chủ ý xấu, cuối cùng gieo gió gặp bão rồi. Sau này có nghe lời hay không?
Diệu Hi nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói một lời.
- Không nói vậy trẫm đi đây.
Dương Mộc xoay người, ra vẻ muốn đi.
Thấy vậy Diệu Hi kinh hãi, vội nói:
- Nghe lời, ta nhất định nghe lời.
Dương Mộc gật gật đầu, kêu cung nữ bưng tới một bát canh đút cho nàng.
Đợi nàng khôi phục một chút, Dương Mộc mới đem nút buộc trên cổ tay mở ra, lại cho người chuẩn bị một bồn nước nóng để nàng tắm rửa, thay đổi quần áo mới, dùng thuốc cao bôi lên vết thương trên cổ tay một chút.
Rất hiển nhiên, sau khi trải qua một lần như vậy, Diệu Hi đã thành thật hơn rất nhiều, cũng tình cờ nói vài câu ngả ngớn, nhưng khi bị Dương Mộc trừng mắt liền lập tức im lặng.
Buổi tối, Dương Mộc ngủ lại Dục Linh Cung. Nhưng lần này đã đổi thành Hoàng Hậu và Diệu Hi một trái một phải, một phen mây mưa là điều chắc chắn.
Trong lúc này, dưới mưu kế của Hoàng Hậu, Dương Mộc tiến hành dạy dỗ Diệu Hi mấy lần, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Ngày 26 tháng 4, gió xuân lay cành liễu, cánh én đưa xuân.
Vùng ngoại ô Hoàng Thành người đến người đi tấp nập, tất cả dân chúng và văn võ bá quan đều đứng thẳng ở cửa thành, tống biệt long liễn.
Chung cổ cầm sắt, mịt mờ quân ca, bốc lên trên bầu trời ngoài thành.
Đội ngũ thật dài giống như một con trường long, tổng cộng hơn một ngàn người.
Dương Mộc ngồi trên long liễn, Diệu Hi và Cơ Linh Nhi ngồi ở hai bên trái phải, bảo hộ bên người.
Hai bên long liễn là Thẩm An và Hồ Hãi, hai người cưỡi ngựa cảnh giác nhìn bốn phía.
Mà là Đại Thống lĩnh Thân Vệ Quân, Hồ Hãi rất cẩn thận.
Hắn vốn xuất thân từ quân đoàn Thanh Long, nhưng ngay sau khi chiến tranh Bắc phạt kết thúc, Dương Mộc ý thức được lực lượng bảo vệ bên người có chút bạc nhược, dó đó liền điều ra tinh nhuệ từ bên trong tứ đại quân đoàn, mở rộng Thân Vệ Quân từ bốn trăm người tăng đến một ngàn người.
Hồ Hãi cũng là một trong số đó.
Dựa vào vũ lực kinh người cùng với đầu óc linh hoạt, Hồ Hãi rất nhanh liền bộc lộ tài năng ở trong Thân Vệ Quân, khiến cho lão thị vệ trong Thân Vệ Quân khen ngợi rất nhiều, cũng được Dương Mộc khá tín nhiệm.
Sau đó Hoàng Hậu cấp cho toàn bộ cấm vệ và thân vệ, bao gồm cả binh sĩ một bộ công pháp riêng, với các trình độ khó dễ khác nhau. Hồ Hãi có sức lĩnh ngộ rất mạnh, từng chiêu từng thức đều rất sâu sắc tinh túy, bỏ xa mấy lão thân vệ kia, võ lực bản thân đuổi sát Thẩm An.
Nếu như phải lên trận giết địch, Thẩm An là thái giám thiên hướng về đơn đả độc đấu, có lẽ sẽ không lợi hại bằng Hồ Hãi.
Vì thế Dương Mộc liền đề bạt hắn làm thống lĩnh Thân Vệ Quân.
Vì vậy, hiện tại xung quanh long liễn, Thẩm An là thống lĩnh Cẩm Y Vệ, còn Hồ Hãi lại là thống lĩnh Thân Vệ Quân, hai người cùng bảo vệ an toàn cho Dương Mộc.
Đương nhiên, ngoài sáng thì Cẩm Y Vệ sẽ không có trong đội ngũ mà sẽ phân tán ở các nơi ven đường, âm thầm tiến hành bảo vệ, chủ yếu do tiểu Nha Tử dẫn dắt.
Khoan hãy nói, đừng xem thường tiểu Nha Tử chỉ là một thiếu niên, nhưng từ nhỏ nhấp nhô lại đã từng giết người qua, sau khi thành lập một niềm tin liền trở nên đặc biệt lãnh khốc, giống như một thanh đao sắc bén khi ra khỏi vỏ, trở thành người đứng thứ hai của Cẩm Y Vệ.
Khác với Bắc phạt, hội minh lần này chủ yếu là đi tới Hoàng Thành Tấn Quốc, đi ngang qua Thịnh Quốc cũng không phải là con đường gần nhất, mà là trực tiếp từ biên cảnh phía Tây Bắc của Thương Quốc tiến vào Thịnh Quốc, sau đó sẽ đi Động Quốc, từ đó đi vào bên trong Tấn Quốc, thẳng đến hội minh ở Tấn Thành.
Ven đường, Dương Mộc cũng tận mắt thấy được biến hóa của Thương Quốc.
Điểm rõ rệt nhất chính là, quan đạo dưới chân đã trở nên rộng rãi bằng phẳng, ở đoạn đường có bùn đất còn rải một ít hòn đá nhỏ, mặc dù mấy ngày trước vừa mới có một trận mưa nhưng trên đất cũng không có cảm giác lầy lội.
Đây đều là công lao của Công Bộ, bỏ ra một lượng lớn bạc và tổ chức bình dân sửa chữa lại mấy cái quan đạo quan trọng bên trong Thương Quốc. Lúc bình thường sẽ có lợi cho bách tính và đội buôn đi tới, ở trong thời kỳ chiến tranh càng có lợi trong việc trợ giúp tiền tuyến.
Từ Thương Thành đến biên cảnh tổng cộng hết gần hai ngày, dưới sự hộ tống của biên quân bắt đầu tiến vào bên trong Thịnh Quốc.
Cũng bắt đầu từ lúc này toàn bộ đội ngũ hội minh cũng trở nên cảnh giác hơn, ngay cả Diệu Hi còn đang tu luyện nội tức cũng không thể không nghiêm túc, từ bên hông lấy ra một tiểu hồ lô, thả ra mấy chục con ong lớn màu đen, bay đi tứ phía.
- Đây là vật gì?
Dương Mộc kinh ngạc. Hắn đã lớn như vậy mà chưa từng gặp qua loại ong quái dị này, ngoại hình thì tương đương với ong mật, thế nhưng toàn thân lại đen kịt như mực, giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn, vừa nhìn liền biết là không phải côn trùng vô hại gì.
Trang 95# 2