Chương 3: Yêu nghiệt có thể nào không cuồng?
Phù diêu vạn dặm, tung hoành Cửu Châu, thiên địa mênh mông, kinh thiên bước trên mây.
Thiên Hạc rơi xuống, Cổ Trường Thanh đánh giá Đạp Vân tông trước mắt, cuồn cuộn bao la, hùng vĩ tráng lệ. So với Vấn Tiên tông Phiêu Miểu, Đạp Vân tông toát lên vẻ muốn tranh hùng với trời đất.
Mang theo hộ vệ Sở gia vào Đạp Vân tông, hắn cảm nhận được không ít đệ tử nhìn mình với ánh mắt khá quái dị.
“Thiên héo”, hạng người đáng khinh!
Chỉ vì thân phận Sở Vân Mặc, các đệ tử bình thường không dám trực tiếp mỉa mai.
Tiếng xì xào bàn tán không ngớt, Cổ Trường Thanh không để ý, hắn đâu phải Sở Vân Mặc thật sự, càng không phải là cái gì “thiên héo”.
Đi đến nội tông Đạp Vân tông, một nhóm người đang cười nói vui vẻ từ nội điện đi ra.
“Sở Vân Mặc?”
“Vân Mặc sư huynh?”
Một đám người kinh ngạc nhìn Sở Vân Mặc.
Thật ra, Sở Vân Mặc trừ “thiên héo” ra, những mặt khác đều không tệ, xuất thân Sở gia, đệ nhất mỹ nam tử Đạp Vân tông, tư chất cũng thuộc hàng xuất chúng.
Cổ Trường Thanh nhìn mọi người trước mắt. Vì ký ức còn khá rời rạc, nên hắn không nhận biết hết tất cả mọi người.
Nhưng hắn nhận ra người thứ ba bên trái, chính là Thẩm Khách – kẻ đã phản bội Sở Vân Mặc.
Còn người phụ nữ được bao quanh giữa muôn vàn ánh mắt bên phải, chính là Lạc Linh Hi – người có hôn ước với Sở Vân Mặc.
“Ngươi… lại trở về rồi?” Thẩm Khách không nhịn được nói.
“Ta trở về, ngươi rất kinh ngạc sao?” Cổ Trường Thanh lạnh nhạt nhìn Thẩm Khách.
“Quả thật có chút kinh ngạc. Ta tưởng rằng ngươi chịu không nổi đả kích mà tự sát mất rồi. Theo như ta hiểu, ngươi không kiên cường đến thế.”
Thẩm Khách nghe vậy sững sờ, rồi khẩy môi chế giễu.
Hắn không thật lòng với Sở Vân Mặc, hai người đã đường ai nấy đi, hắn không cần phải giả vờ nữa.
Thẩm gia tuy không bằng Sở gia, nhưng cũng không đến mức không dám đắc tội Sở Vân Mặc.
“Như ngươi, loại người phản bội bạn bè hèn hạ mà còn chưa chết, ta sao lại chết được?”
“Phản bội bạn bè?” Thẩm Khách nhún vai, “Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn người con gái mình yêu nhảy vào hố lửa sao? Sở Vân Mặc, ngươi ngay cả năng lực làm đàn ông cũng không có, ngươi xứng gì cưới xin?”
Nói rồi, Thẩm Khách nhìn Lạc Linh Hi ở cách đó không xa với vẻ đầy tình cảm. Lạc Linh Hi thì mặt không cảm xúc.
“Ồn ào!” Cổ Trường Thanh quát lạnh, nhảy lên, một cú đá Lăng Không, hung hăng đá xuống.
“Ra tay với ta? Ngươi cũng xứng!” Thẩm Khách quát lạnh, tay phải thành trảo, chụp tới chân Cổ Trường Thanh.
Đạp Vân tông thượng võ, không giết người, không phế nhân, chút va chạm nhỏ không sao cả.
*Oanh!*
Sắc mặt tự tin ban đầu của Thẩm Khách lập tức tái mét, lực lượng này… làm sao có thể!
*Ba!*
Chân Cổ Trường Thanh mạnh mẽ đè xuống cánh tay Thẩm Khách, rồi hung hăng nện vào thái dương hắn.
Thẩm Khách ngã xuống, nằm sõng soài trên đất.
Cổ Trường Thanh đáp xuống, một chân giẫm lên đầu Thẩm Khách: “Ngươi, chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Đây là Sở Vân Mặc sao?”
Có người không nhịn được thốt lên. Ai chẳng biết Sở Vân Mặc tính tình nhu nhược, không thích tranh đấu, vì ít ra tay nên cho người ta cảm giác yếu đuối.
“Gặp biến cố lớn, không chết thì sẽ trưởng thành, chó cùng rứt giậu còn cắn người nữa là!”
“Mạnh thật! Dù là “thiên héo”, nhưng nếu một ngày nào đó đạt tới đỉnh cao, chưa chắc không thể khắc phục được nhược điểm trên người.”
Cổ Trường Thanh lạnh nhạt nhìn mọi người kinh hãi. Hắn không sợ người khác nghi ngờ.
Hắn có ký ức của Sở Vân Mặc, tu vi lại được nâng cao, còn có thể phục chế Võ Hồn của đối phương, những người này, lấy gì mà nghi ngờ?
“Chỉ có mạnh mẽ mới làm chủ được vận mệnh của mình. Sự bồi dưỡng của Sở gia đối với ta vô cùng quan trọng. Yêu nghiệt, làm sao không cuồng!”
Mắt Cổ Trường Thanh lóe sáng, thầm thì.
Diệp Hàm nhìn Cổ Trường Thanh, mắt ngập tràn kích động: Thiếu gia, đã trưởng thành rồi!
“Sở Vân Mặc, ngươi…”
“Im miệng!”
Cổ Trường Thanh khẽ giẫm chân, mặt Thẩm Khách bị ấn xuống đất, lời nói bị cắt ngang.
Hắn nhìn về phía các đồng môn xung quanh: “Các ngươi nói sau lưng ta, ta không nghe thấy thì thôi. Ai dám nói trước mặt ta, bị ta nghe thấy, đừng trách ta đánh gãy răng!”
Nói rồi, Cổ Trường Thanh đạp mạnh chân, đá bay Thẩm Khách, toàn bộ răng hắn đều bị đá rụng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Cổ Trường Thanh đầy khí thế, như đang nằm mơ.
Thẩm Khách nằm sõng soài trên đất, máu tươi chảy ròng ròng, rên rỉ vì đau.
“Ngươi lẩm bẩm là đang chửi ta sao? Thẩm Khách, ngươi thật gan to đấy!”
Cổ Trường Thanh nghe thấy Thẩm Khách rên rỉ, quát lạnh một tiếng, chân hung hăng đá tới.
Bành!
Thẩm Khách lại bị đá bay.
Lần này, Thẩm Khách hoàn toàn choáng váng: "Ta mẹ nó nói gì chứ, đại gia ngươi!!"
Những người khác thấy vậy không khỏi rụt cổ: "Này mẹ nó cũng được à?"
Cơn đau dữ dội khiến Thẩm Khách không nhịn được nữa, nhưng do Cổ Trường Thanh đánh ra ám kình, gần như trong nháy mắt đã cố nén đau đớn, im lặng.
Phốc!
Một tiếng rắm khá lớn.
"Ngươi còn nói?"
"Không, ta không nói nữa, ta không nói gì nữa..."
Bành!
Thẩm Khách lại bay lên.
Ban đầu hôm nay tâm trạng hắn cũng rất tệ, tên này còn tự tìm đến cửa, Cổ Trường Thanh sao có thể nương tay.
Với thân phận của Sở Vân Mặc, hắn có thể dạy bảo Thẩm Khách, nhưng phải khống chế mức độ.
Cổ Trường Thanh không tiếp tục gây phiền toái cho Thẩm Khách, chỉ liếc nhìn những đệ tử khác một cái, ý vị thâm trường.
Sau đó, hắn tiếp tục dẫn Diệp Hàm và những người khác về Sở gia.
Đợi Cổ Trường Thanh đi xa, những đệ tử khác mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vân Mặc sư huynh hung dữ lên thật sự khủng bố."
"Gặp đại họa, đương nhiên không còn là quân tử ôn hòa như trước."
...
Đạp Vân tông là một tông môn do các gia tộc quản lý, do Sở gia, Thẩm gia, Lạc gia, Chu gia, Đường gia, Ninh gia sáu đại gia tộc cùng nắm giữ.
Trong đó, Sở gia, Đường gia và Chu gia có thế lực mạnh nhất, vị trí tông chủ trước nay cũng là do ba gia tộc này tranh giành.
Đạp Vân tông có sáu phong, ba đường, một điện.
Sáu đại gia tộc mỗi gia tộc quản lý một phong: Thiên Phong, Linh Phong, Đạo Phong, Kiếm Phong, Vân Phong, Đạp Vân Phong.
Ba đường, lần lượt là: Tình Báo đường, Chấp Pháp đường, Ngự Thú đường.
Một điện là Đạp Vân Điện.
Các đại võ phong đều có truyền thừa riêng, dù do sáu đại gia tộc quản lý, nhưng cũng không thể tùy tiện làm bậy.
Ba đường không cần giải thích nhiều.
Nhưng Đạp Vân Điện thì khác, bên trong Đạp Vân Điện có rất nhiều phân điện, Đan điện, Trận điện và tập trung các thiên tài ở Yêu Nghiệt Trại, Thần Võ điện,… chính là hạch tâm thực sự của Đạp Vân tông.
Phàm là đệ tử vào được Thần Võ điện, bất cứ gia tộc nào cũng không được tùy tiện khi dễ, đây là quy củ do các Thái Thượng trưởng lão của Đạp Vân tông đặt ra.
Nhờ có ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trường Thanh dễ dàng đi đến Thiên Phong,
"Mặc nhi!"
Vừa vào Sở gia, một tiếng gọi sốt ruột vang lên, tiếp đó, một người phụ nữ uyển chuyển, đằm thắm vội vã chạy tới.
Không nói hai lời, bà ta liền kéo Cổ Trường Thanh vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt phả vào mũi.
Người này là mẫu thân của Sở Vân Mặc, Đường Nguyệt Nhu.
Cố nén khó chịu, Cổ Trường Thanh để Đường Nguyệt Nhu ôm, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà: "Nương, con không sao."
"Nương", từ ngữ lạ lẫm biết bao, bao nhiêu năm rồi, hắn chưa từng nói.
"Không sao? Sao lại không sao được? Mặc nhi của ta, không cần để ý ánh mắt của người khác, yên tâm, nương nhất định sẽ tìm được cách chữa trị bệnh thiên héo. Đứa ngốc này, đều là tại nương ép con thành thân."
Đường Nguyệt Nhu tự trách nói, đôi mắt ôn nhu tràn đầy đau lòng.
Cổ Trường Thanh cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng có chút chua xót: Nguyên lai, tình mẫu tử ấm áp như vậy, chỉ là, chung quy không thuộc về ta.
"Nương, đợi con mạnh lên, những chuyện này sẽ không còn là vấn đề. Con hơi mệt, muốn về nghỉ."
Cổ Trường Thanh nói, ánh mắt cưng chiều của Đường Nguyệt Nhu khiến hắn như ngồi trên đống lửa.
Đứa con bị mẹ bỏ rơi, làm sao có thể bình thản trong sự ấm áp này.
"A, tốt, tốt, Mặc nhi, con về nghỉ trước đi."
Đường Nguyệt Nhu thấy vẻ mặt Cổ Trường Thanh có phần lãnh đạm, tưởng rằng hắn mệt muốn chết, vội vàng nói.
Rất nhanh, Cổ Trường Thanh cáo từ rời đi.
Diệp Hàm thuật lại sự việc vừa xảy ra…
"Đánh hay lắm, hài nhi của ta, đừng nói chỉ làm bị thương tên tiểu tử Thẩm Khách kia, dù giết hắn thì sao?"
Đường Nguyệt Nhu lạnh lùng nói, "Để Mặc nhi của ta phải chịu khổ sở như vậy, hắn đáng chết."
Nói rồi, Đường Nguyệt Nhu nhìn theo hướng Cổ Trường Thanh rời đi với ánh mắt phức tạp: "Mặc nhi, ta nhất định sẽ chữa khỏi thân thể cho con."
"Phu nhân, bệnh thiên héo thông thường chỉ cần dùng loại đan dược cấp thấp nhất là có thể chữa khỏi, tại sao thiếu gia lại…"
"Mặc nhi là bệnh thiên héo thông thường, nhưng đồng thời, hắn còn mang thể chất Bách Âm Hối Tuyền."
Đường Nguyệt Nhu nói nhỏ, "Thể chất này, theo thời gian sẽ dần dần biến thành nữ nhân. Chỉ có Thanh Linh Hy Thủy, bảo vật chí dương trong truyền thuyết mới có thể cứu Mặc nhi. Vật này, chỉ có ở tổ địa mới có."
"Tổ địa? Này… thế hệ trẻ, chỉ có thiếu tộc trưởng mới được vào đó, thiếu gia e rằng…"
"Hừ, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải để Mặc nhi vào tổ địa."
Đường Nguyệt Nhu phất tay áo, ánh mắt tràn đầy quyết tâm…
Bành!
Thẩm Khách lại bị đá bay.
Lần này, Thẩm Khách hoàn toàn choáng váng: "Ta mẹ nó nói gì chứ, đại gia ngươi!!"
Những người khác thấy vậy không khỏi rụt cổ: "Này mẹ nó cũng được à?"
Cơn đau dữ dội khiến Thẩm Khách không nhịn được nữa, nhưng do Cổ Trường Thanh đánh ra ám kình, gần như trong nháy mắt đã cố nén đau đớn, im lặng.
Phốc!
Một tiếng rắm khá lớn.
"Ngươi còn nói?"
"Không, ta không nói nữa, ta không nói gì nữa..."
Bành!
Thẩm Khách lại bay lên.