Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 288: Tuyệt Sắc Mỹ Nhân.

Nhưng khi nhìn vào trong gương, nàng ngạc nhiên phát hiện, phản ánh trong gương là một cái tuyệt sắc giai nhân, đôi mắt to tròn, gương mặt trắng hồng, kiều diễm tuyệt luân, đây là người con gái xinh đẹp nhất mà nàng gặp phải từ trước đến nay.

Cô gái kia trong gương nàng dám chắc không phải là mình, nàng là một xú nha đầu, nhan sắc như thế nào nàng là tự hiểu lấy, tại Chấn Nam Thành này khó có người nào so sánh được với nàng về độ kém sắc đâu.

Nhưng mọi cử động của nàng bên trong gương kia đều phản chiếu lại y hệt, thế nên nàng mới thất thanh la lên, nàng không hiểu đây là chuyện gì...

"Quả thật rất đẹp....!"

Trần Vân Thanh không có trả lời Ngô Tiểu Diễm, vì hắn là đang thất thần ngắm dung nhan của Ngô Tiểu Diễm, cô gái này có điểm khá giống với thời còn trẻ một cái đại kinh tinh mà hắn từng xem qua.

Tên của vị minh tinh kia là Khâu Thục Trinh, nhưng để so sánh, Ngô Tiểu Diễm hiện tại còn là xinh đẹp hơn đối phương khá nhiều.

"Tiểu Diễm nha..! Em là không có thích dung nhan của mình hiện tại sao?"

Trần Vân Thanh không phải là người cứ gặp phải mỹ nhân liền là mê đắm không lối về, rất nhanh liền là trấn định lại, mỉm cười lên tiếng hỏi.

Với ánh mắt nhìn qua vô số mỹ nhân của Trần Vân Thanh hắn, lần đầu gặp Ngô Tiểu Diễm, hắn liền đã nhìn ra được, Ngô Tiểu Diễm là một vị mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, so với lại Lăng Tĩnh Y cô gái mà tiền nhiệm chủ nhân này si mê chỉ có hơn chứ không có kém.

Chẳng qua nhan sắc thật của Ngô Tiểu Diễm là đã bị vết bỏng trên mặt che khuất đi.

Hiện tại Trần Vân Thanh hắn làm một chút tiểu phẫu, đem vết bỏng kia lấy đi, lộ ra dung nhan chân chính của Ngô Tiểu Diễm.

Quả nhiên, Ngô Tiểu Diễm người con gái này không có làm cho hắn thất vọng, nhan sắc của cô ta đúng là mỹ trong mỹ, xinh đẹp tuyệt thế.

"Thiếu gia... Anh là nói, gương mặt hiện tại là của em, không phải của người khác...?"

Bên cạnh Trần Vân Thanh, Ngô Tiểu Diễm liền là trở nên bình tĩnh lại, nàng không còn xúc động như trước đây, nghe lời Trần Vân Thanh, nàng hơi có chút nghi hoặc, nhìn lại trong gương một lần nửa, đúng là chân dung mình tại trong gương thật.

"Không sai...! Đây là dung nhan chân chính của em!" Trần Vân Thanh một lần nửa gật để xác nhận.

Hắn cũng là có phần hiểu tâm trạng hiện tại của Ngô Tiểu Diễm, vốn là xấu xí nhất lưu, thoắt một cái biến hóa thành tuyệt thế mỹ nhân, tâm trạng chuyển đổi quá nhanh, dù là ai cũng cần một thời gian đến điều chỉnh lại.



"Tiểu Diễm tiểu thư..! Cô thật sự rất xinh ..!"

A Hồng là người của Nghênh Thanh Các, là tại rất nhiều mỹ nữ chọn lựa ra, nàng vốn rất là tự tin với nhan sắc của mình, nhưng mà giờ nhìn lại dung mạo của Ngô Tiểu Diễm, nàng không khỏi mặc cảm tự ti, đây là người con gái xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy qua, nhan sắc của cô gái này mình là con gái cũng ước ao muốn có, liền đủ hiểu Ngô Tiểu Diễm xinh đẹp như thế nào.

"Thiếu gia...!"

Ngô Tiểu Diễm quay lại ôm lấy Trần Vân Thanh, hai dòng nước mắt chợt chảy xuống trên gò má ngọc của nàng, đây là giọt nước mắt cảm động cùng cảm tạ.

Nàng trong lòng rất là hiểu rõ, mình vốn không phải xinh đẹp gì, được như thế này hiện tại, hoàn toàn là do thiếu gia ban cho, chính ngài ấy đã làm cho vết thương trên mặt nàng biến mất, còn làm nàng từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga, ân tái tạo của thiếu gia, nàng là không biết phải làm như thế nào để báo đáp được đây.

'Ân..! Cũng không tệ lắm!' Hương thơm trinh nữ truyền đến, thêm vào đôi song phong chèn ép trên ngực mình khá chặt, Trần Vân Thanh trong lòng không khỏi miên man, phân thân bên dưới của hắn vậy mà cũng phản ứng lên. Đôi tay cũng không thành thật hẳn lên.

'Cầm thú..!' Trần Vân Thanh trong lòng cất mắng mình một tiếng, không phải trước giờ mình luôn xem Ngô Tiểu Diễm như em gái sao? Không phải từ trước đến nay tâm trí mình kiên định hay là sao? Như thế nào bây giờ cùng Ngô Tiểu Diễm tiếp xúc thân mật lại không kìm chế được bản thân thế này..

"Em có hài lòng với lại dung mạo hiện tại của mình hay không..?"

Trần Vân Thanh hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, dụ.c vọng cũng áp chế lại, ra hiệu cho hai người A Hồng đi ra bên ngoài gian phòng, vẫn còn ôm lấy Ngô Tiểu Diễm, thân mật lên tiếng.

Ôm lấy Ngô Tiểu Diễm, khi đã áp chế dụ.c vọng trong lòng của mình xuống, chỉ là yêu thương nha đầu này vô hạn mà thôi.

"Ân...Thiếu gia.Tiểu Diễm rất là hài lòng...!" Ngô Tiểu Diễm chìm đắm trong vui sướng, cũng không phát hiện điểm dị thường của Trần Vân Thanh, nghe Trần Vân Thanh lên tiếng, không hề buông ra Trần Vân Thanh, nàng gương mặt phía sau lưng hắn gật đầu một cái.

Đâu phải là chỉ hài lòng thôi đâu, mà còn là cực kỳ hài lòng là đằng khác.

Những năm qua đi theo Trần Vân Thanh, nàng bị biết bao nhiêu là ánh mắt khinh khi nhục nhã, người người xa lánh, ngay cả thiếu gia nhà nàng cũng là bị những người kia khinh miệt chỉ chỏ vì có một con nha hoàn quá mức xấu xí như nàng.

Mỗi lần như thế, nàng trong lòng cực độ thương tâm muốn chết, nàng luôn trách người ông trời sao lại bất công, ban cho nàng một gương mặt xấu xí thế này, làm cho thiếu gia cũng liền bị chê cười.


Nhưng hiện tại, nàng không còn đau khổ nửa, với dung nhan hiện tại của mình, nàng liền có thể tự tin đi bên cạnh thiếu gia, không cần quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh nữa.

Nàng cũng là muốn cho tất cả mọi người ngưỡng mộ thiếu gia vì có được một nha hoàn xinh đẹp như nàng. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng, nàng sẽ không đi nói ra.

"Vân Thanh thiếu gia, bên ngoài có một người tự xưng là Chấp Sự của Hỏa Kế Phòng muốn gặp ngài..!"

Trần Vân Thanh cùng Ngô Tiểu Diễm đang cảm nhận được khoảnh khắc ấm áp bình yên khó mà có được trong thời gian qua, đáng tiếc lại không được trọn vẹn, A Đào cô gái này bên ngoài lên tiếng phá hủy đi tất cả.

"Thiếu gia...! Để Tiểu Diễm đi chuẩn bị bữa trưa..!" Ngô Tiểu Diễm cũng liền là đỏ mặt, buông ra Trần Vân Thanh, chạy nhanh ra bên ngoài không quay mặt trở lại.

"Trần Hộc..? Tên này đến nơi đây để làm cái gì?"

Trần Vân Thanh không có cản lại Ngô Tiểu Diễm, hắn tròng lòng đang khá nghi hoặc.

Chấp Sự của Hỏa Kế Phòng trong lời nói của A Đào như hắn đoán không sai ngoài Trần Hộc ra thì không còn ai khác.

Từ khi chuyển đến Nội Viện khu nơi này, hắn cùng Trần Hộc không có tiếp xúc gì nhau, không hiểu Trần Hộc tên này đến đây tìm mình để mà làm gì.

Dù có chút nghĩ không ra mục đích của Trần Hộc, nhưng Trần Vân Thanh vẫn là cho người để ông ta đi vào phòng tiếp khách của biệt viện, hắn cũng muốn nhìn xem, lần này Trần Hộc đến tìm mình mục đích.

"Trần Chấp Sự...! Ông làm như vậy là có ý gì..?" Trần Vân Thanh ngồi tại ghế tiếp khách, nhìn lấy Túi Không Gian bên trong hơn ba trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch, hơi có chút nhíu mày lên tiếng hỏi.

Túi Không Gian là do Trần Hộc đưa cho hắn, nó không có cấm chế gì cả, chỉ cần đưa một ít tinh thần lực đi vào, liền có thể quan sát được bên trong một cách rõ ràng.

Ba trăm hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch, theo như Trần Vân Thanh hắn biết, với lương bổng cũng như vớt chỗ tốt từ Hỏa Kế Phòng của Trần Hộc gộp lại thì đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, ý định của tên này rất rõ ràng là muốn đưa cho hắn, không hiểu là tên này muốn giở trò quỷ gì

"Vân Thanh công tử..! Ngài không cần gọi ta là Chấp Sự..Gọi là Trần Hộc hay là tiểu Hộc là được rồi...!"

Trần Hộc một bộ tươi cười nịnh hót, đối với lại Trần Vân Thanh lên tiếng, thái độ này so với lại tháng trước ép Trần Vân Thanh giao ra Lão Đại vị trí cho cháu của mình là Trần Lạc Phong là khác nhau một trời một vực a.



"Vân Thanh công tử..! Không dám giấu gì ngài, hôm nay ta đến đây, là hy vọng công tử có thể bỏ qua chuyện cũ Trần Hộc ta đối đãi với ngài không tốt!"

Nhìn thấy Trần Vân Thanh dầu muối không ăn, còn là một bộ tức giận thần sắc, không có cách nào khác, Trần Hộc cũng chỉ có thể nói ra mục đích chính yếu lần này mình đến đây.

Trần Hộc hắn lần này đến đây là muốn cầu xin Trần Vân Thanh tha thứ, không cần cùng với hắn tính toán ân oán trước đây nữa.

Vốn hắn cũng không muốn khom lưng uốn gối đến nơi này cầu xin Trần Vân Thanh đâu, nhưng thế sự khó đoán, có ai có thể nghĩ được, trong một thời gian ngắn như thế này, Trần Vân Thanh đã nhập Nội Viện, còn là lấy tu vi Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ gia nhập Nội Viện nữa.

Nghe được cái tin tức này, trong lòng hắn khá là bàng hoàng, Trần Vân Thanh hiện tại là Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ, tốc độ tu luyện lại quá nhanh, không có bất ngờ gì xảy ra, chỉ một vài năm nữa y là sẽ đột phá Yêu Sĩ tứ trọng cảnh giới.

Trong khi đó Trần Hộc hắn tiềm năng đã hao hết, đời này cũng chỉ có thể tại Yêu Sĩ tam trọng dưỡng lão.

Như một khi Trần Vân Thanh mà đạt đến cảnh giới kia, tên này nhớ lại ngày tháng trước Trần Hộc hắn từng ép buộc y đi vào khuôn khổ, chắc chắn sẽ quay lại trả thù, khi đó Trần Hộc hắn là không có bao nhiêu hy vọng thắng.

Nhất là chỗ dựa của hắn Trần Thanh Lang không lâu trước đây đã rời đi Trần phủ đến nay không về, hắn lại càng sợ hơn.

Suy đi nghĩ lại, hắn liền là đi đến quyết định đến nơi này tạ lỗi cùng Trần Vân Thanh, dâng ra đầy đủ lòng thành kính, hy vọng Trần Vân Thanh đại nhân đại lượng, không cần nhớ thương đến một cái tiểu nhân vật như hắn đây.

"Được rồi..! Ông lui ra đi..!" Trần Vân Thanh nhìn lại Trần Hộc, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhận lấy lòng thành kính của Trần Hộc, bỏ qua chuyện cũ trước đây.

Tháng trước khi bị Trần Hộc dùng thực lực cũng như quyền thế ép buộc hắn giao ra lão đại vị trí, trong lòng của hắn đúng thật sự là không có thoải mái, ý nghĩ sau này có cơ hội, nhất định sẽ tìm Trần Hộc tính lại sổ sách.

Nhưng hắn nghĩ lại, đầu đuôi câu chuyện này đều bắt đầu từ Trần Lạc Phong, mà tên tiểu tử kia đã bị hắn làm thịt tại Chấn Nam Đại Sơn từ lâu rồi, lửa giận của hắn qua chuyện Trần Lạc Phong bị diệt cũng đã tiêu tan, cộng thêm tu vi tiến triển quá nhanh, hắn đã không còn đặt Trần Hộc vào trong mắt nữa.

Như hôm nay Trần Hộc không đến tìm hắn mà nói, hắn cũng đã quên đi chuyện này rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất