Với một tiếng va chạm lớn, hiện trường tai nạn chỉ còn lại khói đen cuồn cuộn bốc lên, và mảnh vỡ linh kiện khắp mặt đất.
Linh hồn trong suốt của tôi bắt đầu dần dần tan biến theo hơi thở của cơ thể đó.
Khoảnh khắc trước khi ý thức rơi vào hỗn loạn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và giải thoát hơn bao giờ hết.
Trong lúc mơ hồ, tôi thấy một bóng người.
Ngược sáng, vóc dáng thanh tú và cao ráo bị một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ.
Nhưng tôi biết đó là anh.
Trong những kiếp trước đã từng gặp người thanh tao, lỗi lạc đến thế.
Như vầng trăng sáng vằng vặc, treo lơ lửng trên không.
Tuyệt đối không thể có kết cục bị lãng quên.
Nhưng vầng trăng vì tôi mà rơi rụng.
Tôi nguyện cùng anh vĩnh viễn đọa đày trong bóng tối.