Chương 4:
Tôi cần ở lại bệnh viện thêm một đêm nữa, ngày mai là có thể xuất viện.
Vào lúc mười hai giờ đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ Hạ Trì.
Tiếng nền ồn ào náo nhiệt, giọng anh ta lười biếng, “Em tỉnh rồi à?”
Tôi đáp: “Ừm.”
Anh ta khẽ khịt mũi, mắng: “Thật xui xẻo, lần sau muốn chết thì tự mình chết đi, đừng kéo tôi theo.”
Đây là nói về việc tôi lái xe gây tai nạn khiến anh ta cũng bị liên lụy.
Theo tôi được biết, tay phải của anh ta bị nứt xương nhẹ, sau khi xử lý xong thì xuất viện ngay trong ngày.
Nhưng với tư cách là chủ nhân cơ thể lúc này, tôi vẫn xin lỗi anh ta:
“Em xin lỗi, em sẽ chuyển tiền thuốc men cho anh.”
Hạ Trì dường như không ngờ tôi lại nói vậy, dừng lại một chút, rất nhanh sau đó giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Tùy em.”
Sau đó cúp điện thoại, không cho tôi cơ hội mở lời nữa.
Lúc này hệ thống vốn không nói nhiều bỗng lên tiếng:
“Ký chủ, cô nên nhân cơ hội này trực tiếp xin lỗi anh ta, sau đó lấy cớ anh ta bị thương để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh ta, như vậy…”
Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời hệ thống đang lải nhải: “Ngươi học cái này ở đâu ra vậy?”
Giọng máy móc lạnh lùng đáp: “Ký chủ tiền nhiệm đã làm như vậy.”
“Vậy cô ta thành công sao?”
“Không.”
Ánh mắt tôi dần lạnh đi, không chút nghi ngờ nói: “Vậy chứng tỏ bộ này của cô ta không có tác dụng.”
Hệ thống có lẽ cũng nghĩ đến kết cục của kẻ "công lược" kia, không lên tiếng nữa.
Tôi cũng không muốn để ý đến nó, liền cầm điện thoại lên, tìm kiếm trong danh bạ.
Hầu hết các liên hệ đều là bạn bè của Hạ Trì.
Tiện cho Hạ Trì có việc thì tôi, kẻ bợ đỡ này, có thể đến ngay lập tức.
Kéo xuống cuối cùng, tôi mới thấy tên cô bạn thân Khương Oánh.
Tôi hít một hơi thật sâu, bấm số gọi đi.
Đợi hơn mười giây mới được bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói lạnh như băng của Khương Oánh khiến tôi rụt rè một chút, khóe mắt từ từ hiện lên một vệt đỏ.
Tôi lắp bắp: “Oánh Oánh…”
Cô ấy như không thể tin nổi, không kiểm soát được mà nói to: “Cậu bị tai nạn xe hơi đập hỏng não rồi hả?”
Rất nhanh sau đó cô ấy nhận ra mình không nên biết chuyện tôi bị tai nạn, có chút không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, và giải thích: “Tớ nghe người khác nói.”
Cứng miệng nhưng lòng mềm, tôi thật sự rất hiểu cô ấy.
Tôi nén nước mắt trực trào, hạ giọng, cố gắng để cô ấy cảm nhận được sự chân thành của tôi:
“Tớ có thể gặp cậu một lát không?”
“Làm gì?” Cô ấy không thiện chí hỏi, “Cậu không phải không thèm để ý đến tớ sao?”
Tôi im lặng lắc đầu trong lòng.
Không phải như vậy.
Chúng tôi từng là bạn thân nhất.
Thư Kiều thật sự làm sao có thể không muốn để ý đến Khương Oánh.
Tôi mở miệng lần nữa, lời nói pha chút vội vàng: “Gặp tớ một lát có được không? Ngay ngày mai, tớ đến nhà cậu tìm cậu.”
Khương Oánh có lẽ đã quá lâu không nghe thấy tôi nói chuyện như vậy.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý:
“Cậu đến đi, mấy năm trước tớ đã chuyển nhà, lát nữa tớ sẽ gửi địa chỉ mới cho cậu.”
Tôi liên tục đáp vâng.