Chương 5:
Trưa ngày hôm sau.
Tôi làm thủ tục xuất viện xong, liền bắt taxi thẳng đến nhà Khương Oánh.
Khoảnh khắc gặp Khương Oánh, tôi vẫn không kìm được nước mắt.
Cô ấy nhìn tôi như nhìn thấy ma, nhìn tôi rất lâu mà không nói được lời nào.
Tôi khóc không thành tiếng.
Thật sự đã lâu không gặp rồi.
Bảy năm nay linh hồn của tôi chỉ có thể đi theo kẻ "công lược".
Cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè cũ của tôi, dồn hết sự chú ý vào Hạ Trì.
Những người cũ, những chuyện cũ, đối với tôi như đã cách một đời.
Khương Oánh sau một hồi lúng túng, cứng rắn mở miệng khuyên tôi: “Cậu đừng khóc nữa.”
Cô ấy lẩm bẩm nhỏ giọng: “Khóc như đưa đám vậy, xấu xí chết đi được…”
Tôi nghe rõ câu này, vỡ òa bật cười.
Cô ấy đón tôi vào nhà, rồi rót cho tôi một cốc nước ấm.
“Nói đi, tìm tớ có chuyện gì?”
Tôi mở môi, rồi lại khép lại.
Một lúc lâu sau, với vẻ mặt đau buồn hỏi: “Đồ của Hạ Tri Bắc, cậu đã giúp tớ cất giữ chưa?”
Câu nói này như châm ngòi nổ cho Khương Oánh, cô ấy lập tức nổi đóa, chỉ vào tôi mắng:
“Cậu còn mặt mũi nhắc đến! Ngày xưa cậu như bị ma ám mà đi tìm Hạ Trì, cậu đã nói với tớ thế nào hả?”
“Cậu nói Hạ Trì cứu cậu, cậu phát hiện ra mình thích anh ta rồi, còn nói chuyện của cậu đừng để tớ quản.”
“Bây giờ đến tìm tớ đòi đồ của Hạ Tri Bắc, tớ dựa vào cái gì mà giúp cậu cất giữ! Tớ là cái gì của cậu chứ!”
Tôi chỉ cứng đờ ngồi đó, nghe cô ấy buộc tội mà không nói một lời.
Cô ấy trút giận một hồi, rồi nhìn tôi cười lạnh:
“Thư Kiều, cậu sẽ không phải hối hận rồi chứ?”
Tôi không thể chịu đựng nổi ánh mắt đầy vẻ oán hận đó nữa.
Cúi người xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay run rẩy, xương bả vai phập phồng theo từng hơi thở dồn dập.
Trong sự tuyệt vọng ngột ngạt, giọng nói đứt quãng của tôi vang lên:
“Tôi chỉ là… quá nhớ anh ấy…”
Cho nên mới muốn lấy lại đồ của anh ấy ngay lập tức.
Khi đó tôi tận mắt chứng kiến kẻ "công lược" đem đồ của Hạ Tri Bắc đóng gói toàn bộ ném vào thùng rác.
Vừa lúc bị Khương Oánh chạy đến tìm tôi nhìn thấy.
Cô ấy và kẻ "công lược" cãi nhau một trận lớn, “tôi” đã buông lời cay nghiệt, muốn tuyệt giao với cô ấy, từ đó đường ai nấy đi.
Còn tôi đi theo kẻ "công lược", không ngừng quay đầu nhìn lại.
Khoảng cách ngày càng xa, cũng khiến tôi thấy rõ cô ấy cúi xuống, ôm cái thùng giấy từ trong thùng rác ra.
Ngay tại lúc này.
Tôi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn cô ấy, van nài: “Nếu còn thì có thể đưa cho tớ không.”
“Coi như tớ cầu xin cậu đó, Oánh Oánh.”