Chương 37. Diệp gia!
Diệp Thần lo lắng Tô Tuyết Di không có ý tứ mở miệng, chủ động đưa ra chuyện của Tô gia.
"Không phải tỷ đã để Triệu bí thư liên hệ Tô gia sao?"Kiều An Na khẽ cau mày lại, nghĩ nghĩ nói:"Có thể là hôm nay chuyện quá nhiều Triệu bí thư quên đi, em gái, ngày mai em đến công ty của chị, chị tự mình tiếp đãi em!"
"Tạ ơn Kiều tổng."
Tô Tuyết Di nghe xong cực kỳ cao hứng, không nghĩ tới lại cầm mối làm ăn trở về một cách thuận lợi như vậy.
"Tiểu Tuyết, em cũng đừng khách khí như vậy, gọi chị là An Na tỷ đi!"
"Tốt, An Na tỷ!"
Quan hệ giữa hai nữ nhân trong nháy mắt rút ngắn, các nàng cười cười nói nói, ngược lại đem Diệp Thần ném sang một bên.
Hội đấu giá rất nhanh liền bắt đầu, bất quá Diệp Thần lại không hứng thú gì, sau khi hắn cùng Kiều An Na tạm biệt liền chuẩn bị đưa Tô Tuyết Di về nhà.
"Sư đệ, trưa mai tới nhà của tỷ ăn cơm, có người thần bí muốn gặp đệ!"Kiều An Na nói xong khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
"Người thần bí?"
"Đệ đến sẽ biết, nhớ kỹ nhất định đến đúng giờ a!"
"Được, sư tỷ, đệ đi trước!"
Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, dù sao trưa mai gặp mặt chẳng phải sẽ biết là ai sao.
Phùng Tử Luân thấy Diệp Thần muốn đi, vội vàng tới hỏi
"Diệp thần y, tiếp theo hội đấu giá vẫn còn có đồ tốt a, cậu không nhìn?"
"Không, tôi không hứng thú với đấu giá!"Diệp Thần lắc đầu.
Phùng Tử Luân cũng không có cưỡng cầu, tự mình đem Diệp Thần đưa ra hội sở, đưa mắt nhìn hắn ngồi xe Tô Tuyết Di rời đi, sau đó móc ra điện thoại gọi cho lão cha.
Phùng Kiến Quốc đang trong nhà đánh cờ vây cùng lão gia tử.
"Kiến Quốc, đây là lần thứ nhất Tử Luân chủ trì hội đấu giá, sẽ không xảy ra sự cố đi?"Trong tay Phùng Thương Tùng nắm vuốt một quân cờ màu đen, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ hỏi.
"Cũng không có vấn đề, chút chuyện nhỏ này Tử Luân còn có thể ứng phó!"
Vừa dứt lời, điện thoại di động Phùng Kiến Quốc vang lên, xem xét điện báo biểu hiện mỉm cười nhận nghe điện thoại.
"Con trai, hội đấu giá lập tức bắt đầu, hết thảy đều thuận lợi chứ?"
"Cha, xảy ra chút chuyện!"
Phùng Tử Luân đem chuyện vừa rồi phát sinh bên trong hội sở nói kỹ một lần.
"Cái gì? Bạch gia ăn thiệt thòi lớn như thế?"
Phùng Kiến Quốc nghe xong cả kinh há to miệng, mặt mũi biểu lộ tràn đầy chấn kinh.
Phùng Thương Tùng thấy thế không khỏi khẽ nhíu mày, chờ Phùng Kiến Quốc cúp điện thoại mới hỏi:"Kiến Quốc, con vừa mới nói Bạch gia, đến cùng chuyện gì xảy ra?"
"Cha, nói ra khả năng ngài không tin, Bạch Uyên thế mà quỳ xuống cho Diệp thần y!"Phùng Kiến Quốc cười khổ.
"Không thể nào?"
Phùng Thương Tùng nghe xong cũng giật nảy cả mình, Bạch Uyên là ai hắn biết rõ, toàn bộ Ninh Châu ai có thể buộc hắn quỳ xuống?
"Cha, xem ra Diệp thần y này không đơn giản a!"
"Hắn rốt cuộc là ai, có thể để cho Bạch Uyên đều sợ hắn như thế, chẳng lẽ"Phùng Kiến Quốc nói đến đây hít vào ngụm khí lạnh, mặt mũi tràn đầy chấn kinh nhìn xem Phùng Thương Tùng.
"Không có khả năng!"
Sắc mặt Phùng Thương Tùng nghiêm túc nói:"Hai mươi năm trước, Diệp gia bị diệt môn không người may mắn thoát khỏi, Diệp Thần tuyệt không có khả năng là người Diệp gia!"
"Cha, nếu như con nói Diệp Thần thật là người Diệp gia thì sao?"Tô Kiến Quốc hỏi.
"Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Ninh Châu sẽ không an bình!"
Phùng Thương Tùng nặng nề mà thở dài, suy nghĩ tựa hồ về tới hai mươi năm trước, ban đêm gió tanh mưa máu kia.
Gia viên thành Nam.
Diệp Thần đi theo Tô Tuyết Di về đến nhà, vợ chồng Lý Hương Cầm đang xem TV, thấy Tô Tuyết Di đem Diệp Thần mang về, Lý Hương Cầm lập tức nổi trận lôi đình, cả giận nói:
"Nha đầu chết tiệt kia, đêm hôm khuya khoắt con mang hắn về làm gì?"
"Mẹ, Diệp Thần là con rể của mẹ, không phải cái gì 'Hắn' !"
Đêm nay biết được sư tỷ Diệp Thần thật sự chính là Kiều An Na, hảo cảm của Tô Tuyết Di đối với nam nhân này cấp tốc tăng trưởng.
Bởi vì, cái này chứng minh Diệp Thần từ đầu đến cuối đều không có nói láo!
"Con còn dám mạnh miệng!"
"Cha mẹ, con mệt mỏi, ngủ ngon!"
Nói xong Tô Tuyết Di dứt khoát đem Diệp Thần kéo vào khuê phòng, đóng cửa phòng 'ba' một tiếng, Lý Hương Cầm tức giận ở bên ngoài chửi ầm lên!
Nhưng mặc kệ nàng chửi mắng như thế nào, Tô Tuyết Di chính là không để ý nàng.
"Tốt! Nha đầu chết tiệt kia, mọc lông mọc cánh rồi đúng không, ngày mai nếu tiểu tử kia không vào được sơn trang Vân Đỉnh, ta nhìn con còn che chở hắn thế nào!"
Lý Hương Cầm mắng đến mệt, thở hồng hộc đặt mông ngồi trên ghế sô pha.
"Lão bà, khát nước a, làm ngụm nước đi!"Tô Vạn Đạt mười phần tri kỷ đưa chén trà lên, mỉm cười nói.
"Ông cười cái rắm!"
Lý Hương Cầm tựa hồ tìm tới 'Nơi trút giận', hướng về phía Tô Vạn Đạt quở trách một trận:"Con gái mang trai về nhà ông cũng mặc kệ quản, nếu chẳng may phát sinh chuyện gì, con gái chúng ta cũng sẽ không còn là hoàng hoa đại khuê nữ, uổng cho ông còn cười được!"
"Khụ khụ, con gái tự biết cân nhắc, bà đừng lo lắng! Lại nói, hiện tại bọn họ là vợ chồng hợp pháp, bà muốn tôi quản sao a?"
Tô Vạn Đạt rất ủy khuất, người ta đã được công chứng a, được quốc gia bảo hộ a!