Chương 6. Cháu nguyện ý gả cho hắn!
"Gia gia, hôn thư là thật sao?"
Vừa rồi Tô Triết ăn một cái tát của Nhan Thanh lúc này cười như điên, nếu như Tô Tuyết Di gả cho tên quỷ nghèo Diệp Thần này, nhất định sẽ trở thành trò cười gia tộc, đến lúc đó sẽ có trò hay!
"......"
Tô Liên Sơn im lặng, vừa rồi hắn còn nói muốn làm người giảng thành tín, nếu như lại phủ nhận Diệp Thần, chẳng phải là tự đánh mặt sao?
Bạch Ngọc Thần thấy thế không ổn, vội vàng nói
"Tô lão, người này không xứng với Tuyết Di, ngài tuyệt đối không nên đem Tuyết Di gả cho hắn!"
"Im ngay!"
Nhan Thanh nghe xong hung hăng trừng Bạch Ngọc Thần một chút, quát lớn:
"Nơi này còn chưa tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân! Ta tuyên bố từ hôm nay trở đi, Bạch gia được xếp vào sổ đen của ta, Trung y toàn tỉnh cũng sẽ không chữa bệnh cho người của Bạch gia!"
"A?"
Bạch Ngọc Thần triệt để mộng bức, thẹn quá thành giận hắn chỉ có thể hận hận trừng mắt Diệp Thần, cả giận nói:
"Tiểu tử, ta cho ngươi thêm năm triệu, ngươi lập tức rời đi Tô gia!"
"Ngớ ngẩn, lão bà của Diệp Thần ta là có thể sử dụng tiền mua sao?"
"Ngươi......"
Bạch Ngọc Thần tức giận đến nhức cả trứng, nếu không phải cố kỵ Nhan Thanh ở bên cạnh, hắn thật sự muốn quất bay cái miệng rộng của Diệp Thần, ai bảo hắn trang bức!
Không khí hiện trường càng ngày càng khẩn trương, đúng lúc này Tô Tuyết Di mở miệng:
"Gia gia, cháu cùng Diệp tiên sinh đã có hôn ước, hắn lại cứu cháu, cho nên cháu nguyện ý thực hiện hôn thư!"
"Cháu gái ngoan, cháu cần phải biết mình đang nói gì a!"
"Vâng, cháu nguyện ý gả cho hắn."
Tô Tuyết Di nói xong khuôn mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ thầm mặc dù người trước mắt này ăn mặc phổ thông, nhưng y thuật hắn cao minh, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng, lại nói tìm lão công là một bác sĩ cũng không phải là quá tệ a!
Diệp Thần nghe xong không khỏi cảm động, Tô Tuyết Di còn chưa kết hôn liền biết được 'giữ của' , nữ nhân như vậy coi như không tệ!
Tô Liên Sơn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, còn không chờ hắn mở miệng, bên trong gian phòng đột nhiên truyền tới thanh âm tức giận của một phụ nữ
"Tôi không đồng ý!"
Đám người tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ quần áo thời thượng, tóc cuộn sóng, khí thế hung hăng vọt vào gian phòng.
"Mẹ?"
Tô Tuyết Di nhìn thấy người phụ nữ, hô lên.
"Con còn biết ta là mẹ con sao!"
Lý Hương Cầm thở phì phò nói:"Nếu mẹ đến chậm một bước, con sẽ gả cho cái tiểu tử nghèo này đúng không!"
"Vị phu nhân này, cô nói chuyện chú ý một chút, sư đệ tôi cũng không phải cái gì mà tiểu tử nghèo!"Nhan Thanh nhíu mày cảnh cáo nói.
"Hừ!"
Lý Hương Cầm lườm Nhan Thanh bằng một mắt, lập tức lại đánh giá Diệp Thần từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói:
"Tiểu tử, nếu cậu muốn cưới con gái của tôi cũng được, lễ hỏi mười triệu, cầm ra được sao?"
"."
Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh!
Chẳng ai ngờ rằng Lý Hương Cầm lại ra chiêu công phu sư tử ngoạm, há mồm liền muốn lễ hỏi mười triệu!
"Hắc hắc, Bạch thiếu có thể yên tâm! Tiểu tử này khẳng định không bỏ ra nổi mười triệu, nếu là hắn có thể lấy ra, tôi trực tiếp ăn shit!"Tô Triết thấp giọng cười nói bên tai Bạch Ngọc Thần.
"Yên tâm, chờ tôi cưới chị của cậu, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của cậu!"
Bạch Ngọc Thần đắc ý cười, mười triệu Diệp Thần không bỏ ra nổi, nhưng với hắn mà nói lại cũng không tính là nhiều.
"Oa! Lễ hỏi Ninh Châu cao như vậy sao?"
Diệp Thần nghe xong gãi đầu một cái:"Lễ hỏi cưới vợ ở trên núi Thanh Long nhiều nhất là một con lợn, mấy chục cân bắp ngô là đủ rồi!"
"Tiểu tử thúi, cậu nói cái gì đó, mắng con gái tôi là heo sao!"Lý Hương Cầm tức giận đến sắc mặt đều tái đen.
"Chẳng phải mười triệu sao?"
Nhan Thanh hừ lạnh một tiếng, nói xong móc ra chi phiếu xoát xoát viết viết mười triệu, sau đó đưa cho Lý Hương Cầm.
Lý Hương Cầm tiếp nhận chi phiếu nhìn một chút, âm dương quái khí mà nói:
"Nha, cô tùy tiện viết tấm chi phiếu mười triệu, làm sao tôi biết có phải thật vậy hay không?"
"Nếu như lo lắng là giả, bây giờ cô liền có thể gọi điện thoại đi ngân hàng nghiệm chứng!"Nhan Thanh thản nhiên nói.
"."
Lý Hương Cầm vừa định gọi điện thoại, một người nam tử trung niên bên cạnh đi tới rỉ tai cùng nàng vài câu.
"Nguyên lai là Nhan giáo sư a, vậy tôi không cần nghiệm chứng!" Lý Hương Cầm khẽ giật mình trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là làm giả bộ như không có gì.
"Nếu cô đã thu tiện, vậy sư đệ tôi có thể cưới con gái của cô đi?"
"Không được!"
Ai ngờ, Lý Hương Cầm lấy tiền xong lại đổi ý!
"Vậy cô còn muốn gì?"
"Con gái của tôi sinh bệnh mấy ngày nay, không ít mối làm ăn của Tô gia đều bị những công ty khác cướp đi! Nếu trong một tuần cô có thể đem mối làm ăn cướp về, tôi sẽ để sư đệ của cô cưới con gái của tôi!"
"Mẹ, đây không phải là làm khó nhau sao?"
Tô Tuyết Di đều nghe không nổi nữa, nhìn cách ăn mặc của Diệp Thần chính là vừa mới tiến vào thành, làm sao hắn có thể đoạt lại những mối làm ăn kia được!
"Dù sao điều kiện tôi đã mở ra, tiểu tử, tôi khuyên cậu vẫn nên biết khó mà lui đi!"
Lý Hương Cầm đắc ý dương mắt nhìn xem Diệp Thần, vứt cho hắn một cái khó khăn không nhỏ.