Chương 7. Trang bức bị đánh mặt!
"Không có vấn đề, chuyện nhỏ!"
Nhưng vượt qua dự kiến của tất cả mọi người, Diệp Thần thế mà mỉm cười đồng ý.
"Cậu, cậu có phải là không có nghe rõ tôi nói cái gì hay không?"Lý Hương Cầm mở to hai mắt nhìn.
"Nghe rõ ràng, không phải chỉ là đem mối làm ăn của Tô gia cướp về sao?"Diệp Thần nhún vai, một mặt vẻ mặt không sao cả.
"Ngọa tào! Nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi, ngươi dựa vào cái gì!"
Bạch Ngọc Thần rốt cục nhịn không được, về mối làm ăn của Tô gia, cho dù hắn ra mặt đều chưa hẳn có thể cướp về!
Huống chi Diệp Thần chỉ là một tên nhà quê, đoán chừng ngay cả cổng công ty người ta đều không vào được!
"Bằng vào ta có bảy người sư tỷ a!"
"Vậy ngươi có nhà sao?"
"Sư tỷ ta có!"
"Có xe sao?"
"Sư tỷ ta có!"
"…"
Nghe xong những lời này của Diệp Thần, hắn thấy tên này là muốn nằm ngửa trên gối của nữ nhân?
Vô sỉ!
Bạch Ngọc Thần tức giận đến nhức cả trứng, không nghĩ tới mình sẽ bị một gia hỏa 'ăn bám' bức đến tình trạng không lời nào để nói!
"Vị phu nhân này, bây giờ tôi có thể lấy con gái của phu nhân đi?"Diệp Thần cười như không cười nhìn xem Lý Hương Cầm.
"Hừ! Một tuần lễ sau cậu không cầm được mối làm ăn về, mười triệu này tôi sẽ không trả lại cho cậu, mà lại đời này cậu cũng đừng nghĩ đánh chủ ý con gái tôi!"Lý Hương Cầm đảo mắt, quẳng ra một câu nói.
Tóm lại, mười triệu này nàng không muốn trả lại.
Người bên ngoài nghe được Lý Hương Cầm, cũng không nhịn được âm thầm líu lưỡi.
Nếu ai mà có phải người mẹ vợ tham tiền như thế, tuyệt đối là xui đến đổ máu!
"Mẹ, mẹ nói như vậy cũng hơi quá mức đi!"
"Con là con gái của mẹ, không phải là công cụ để mẹ kiếm tiền!"Tô Tuyết Di nhìn thấy thần sắc đám người, một cỗ cảm giác nhục nhã tự nhiên sinh ra.
"Nha đầu ngốc, đây là mẹ muốn tốt cho con!"
Lý Hương Cầm rất giống người gia trưởng, coi một câu 'Vì muốn tốt cho còn' là không có kiêng kị gì cả, muốn làm gì liền làm gì.
"Diệp Thần, cậu ra ngoài cùng tôi!"
Tô Tuyết Di cắn răng, nhảy xuống giường lôi kéo tay Diệp Thần, không để ý đám người ngăn cản xông ra phòng ngủ.
Cô nàng này vội vã động phòng sao?
Bất quá tay nhỏ Tô Tuyết Di lại non lại trượt, bắt lại còn thật thoải mái, Diệp Thần tùy ý đối phương nắm tay mình, rất là vui vẻ theo sát nàng đi ra ngoài.
"Tô Tuyết Di có thể gả cho sư đệ tôi là phúc khí của nàng!"Nhan Thanh nói xong quay người rời đi.
"Tô lão, rể hiền như thế, tuyệt đối đừng bỏ qua!"
Tôn Trường Sinh nhẹ nhàng thở dài, nói xong cũng gấp vội vàng rời đi phòng ngủ, hắn còn có chuyện quan trọng còn phải tìm Diệp Thần thương lượng đâu.
"Hừ! Tô Tuyết Di thế mà cùng mập mờ với một nam tử xa lạ, quả thực làm mất hết mặt mũi Tô gia ta!"
"Lý Hương Cầm, cô giáo dục con gái của mình như này sao!"
"Không sai! Loại người như nàng căn bản không xứng chưởng khống sản nghiệp Tô gia chúng ta! Gia gia, cháu đề nghị lập tức thay người!"Tô Triết thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Trong tất cả hậu bối ở Tô gia, gia gia thích Tô Tuyết Di nhất, mà bà nội lại thích hắn, đáng tiếc bây giờ bà nội ở nước ngoài, mình muốn cầm tới sản nghiệp Tô gia, nhất định phải bôi đen Tô Tuyết Di!
Tô Liên Sơn nghe vậy mặt mo âm trầm, yên lặng nhìn về phía vợ chồng Lý Hương Cầm.
Cha của Tô Tuyết là Di Tô Vạn Đạt, tính cách hướng nội, ngôn ngữ không tốt, ngược lại là Lý Hương Cầm nghe được đám người nói nàng không biết dạy con, thở phì phò nói:
"Chỉ cần tôi còn có một hơi, tiểu tử kia đừng mơ tưởng cưới Tuyết Di!"
"Bạch thiếu, cậu cũng không thể bại bởi tên nhà quê kia a!"Tô Triết thấp giọng, thừa cơ thì thầm châm ngòi bên tai với Bạch Ngọc Thần.
"Hừ, con cóc ăn thịt thiên nga!"
Bạch Ngọc Thần cắn răng, giọng điệu âm trầm nói:"Yên tâm, tôi sẽ không để cho Tuyết Di gả cho loại nhà quê này!"
"Vậy cậu chuẩn bị làm sao đối phó tiểu tử kia?"
Diệp Thần đối với Tô Triết mà nói có thể gọi là hận thấu xương, nếu không phải tiểu tử này, hắn làm sao lại bị Nhan Thanh đánh?
"Chờ xem! Không phải liền là ỷ vào Nhan giáo sư làm chỗ dựa cho hắn sao? Tôi cũng không tin tìm không thấy thời điểm tiểu tử kia lạc đàn!"Bạch Ngọc Thần hừ lạnh nói.
"Bạch thiếu uy vũ!"
Tô Triết nghe xong mặt mũi tràn đầy nụ cười xấu xa, ai không biết Bạch gia là dựa vào hắc đạo phát đạt, muốn đối phó một nhà quê đến từ nơi khác phải nói là quá đơn giản!
...
Cửa biệt thự, tên bảo tiêu đang cùng đồng nghiệp của mình nói về chuyện vừa mới phát sinh.
"Ài, người tuổi trẻ bây giờ thật là, ban ngày cũng nằm mơ!"
Sau khi tên đồng nghiệp nghe xong cũng thở dài một hơi, cơm chùa dù ngon, nhưng không phải ai đều có thể ăn.
"Không sai, dáng dấp tiểu tử kia còn không có đẹp trai bằng ta......"
Bảo tiêu vừa định trang cái bức, liền thấy Tô Tuyết Di lôi kéo tay một nam nhân đi ra từ trong biệt thự.
"Ngọa tào! Gặp quỷ?"
Bảo tiêu mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy Tô Tuyết Di trực tiếp đem Diệp Thần lôi vào trong một chiếc xe Maserati dừng ở bên ngoài.
"Tiểu tử kia......"
"Cái gì tiểu tử kia?"
"Tiểu tử kia bị Tô tiểu thư kéo vào trong xe, hắn, hắn chính là người chúng ta vừa nói!"Bảo tiêu một mặt cay đắng giải thích.
"Vậy ngươi xong, dám đắc tội cô gia tương lai!"Đồng nghiệp một mặt cười xấu xa.
"......"