Bẻ Thẳng Thành Cong

Chương 6:

Chương 6:
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh.
Phòng sạch sẽ tinh tươm.
Không giống như có người từng ngủ ở đây.
Có lẽ tối qua anh ấy đã đi và không trở lại.
Đã bị dọa đến mức này rồi sao?
Cũng phải, bị chính người bạn thân của mình thích, đương nhiên sẽ sợ hãi.
Tôi vén chăn bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi thấy anh ấy đang ở trong phòng khách.
Anh ấy chỉ lặng lẽ ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng động, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Trước khi anh ấy đến, kế hoạch ban đầu của chúng tôi là nhân lúc nghỉ lễ sẽ cùng nhau đi thăm thú thành phố này.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua...
Tôi không còn muốn đi chơi nữa.
Chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để nói với anh ấy rằng tôi đã có người mình thích.
Sau đó thì nhanh chóng rời xa anh ấy.
Cái gọi là tình bạn cùng lớp, có ngại ngùng hay không, lúc này đều không còn nằm trong suy nghĩ của tôi nữa.
Chúng tôi cùng nhau ra ngoài.
Lần này, cả hai đều im lặng đến lạ thường.
Cuối cùng, chúng tôi bước vào một nhà hàng đặc sản.
Lúc gọi món, một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
“Mục Nhất? Thật trùng hợp.”
Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện, người này lại là sếp của tôi.
“Giám đốc Thời, anh cũng đến đây ăn cơm ạ?”
“Mùi vị ở đây quả thật không tệ.”
“Có tiện ghép bàn không, người hơi đông.”
Không tiện từ chối, tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau khi ngồi xuống, vì lịch sự, tôi đóng vai trò giới thiệu.
“Giám đốc Thời, đây là bạn cùng phòng đại học của tôi, Giang Tố.”
“Giang Tố, đây là giám đốc Thời, cấp trên của tôi.”
“Là bạn cùng phòng à, chào mừng cậu đến với thành phố này.”
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Lạnh hơn cả lúc hai chúng tôi đi cùng nhau.
Giám đốc Thời là người phá vỡ sự ngại ngùng trước.
“Không ngờ cậu cũng thích, tôi còn biết vài quán khác cũng rất ngon, sau này có thể dẫn cậu đi.”
“Thế thì làm phiền anh quá.”
Chúng tôi tùy tiện hàn huyên vài câu.
“Mục Nhất, gần đây sống ở đây còn quen không?”
“Bảo bối ở đây cũng khá ổn. À, vẫn chưa cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho bảo bối nhà tôi trong công việc.”
Chưa kịp để tôi mở lời, Giang Tố bên cạnh đã nhanh chóng tiếp lời, và cầm cốc Coca lên định mời rượu giám đốc.
Sau đó, tôi không thể xen vào một câu nào nữa.
Một bữa ăn, hai người họ trò chuyện qua lại.
Tôi ở bên cạnh chỉ có thể âm thầm ăn tôm được Giang Tố bóc sẵn và những món anh ấy gắp cho.
Món ăn này, thật là nhạt nhẽo quá đi.
Ăn xong, tiễn giám đốc rời đi.
Không khí ngượng nghịu giữa chúng tôi bỗng chốc tan biến, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Đi trên đường, chúng tôi nói chuyện phiếm, hết chuyện này đến chuyện khác.
Chủ đề lại loanh quanh thế nào mà quay về giám đốc Thời.
“Bảo bối, cái ông giám đốc của cậu nhìn thế nào cũng không giống người tốt, sau này cậu cố gắng tránh xa anh ta ra.”
Nghe thấy câu này, tôi bỗng nổi cáu, dừng bước, nhìn anh ấy và hỏi:
“Người ta phẩm chất tốt, chững chạc điềm đạm, sao trong mắt cậu lại không phải người tốt?”
Anh ấy cũng quay đầu lại nhìn tôi, vội vàng trình bày suy luận của mình.
“Không phải, anh ta nửa đêm gọi điện cho cậu, hôm nay lại tìm cậu ghép bàn, rõ ràng là có ý đồ với cậu. Bị con trai bám lấy, thật là kinh tởm và khó chịu. Hồi trước có một người bạn của tôi bị một thằng con trai lừa, cuối cùng tinh thần hoảng loạn, nhảy lầu tự tử. Cậu đừng dính vào giới gay được không?”
Những lời này như những con dao cứa vào tim tôi, tôi ngây người đứng đó, nhìn thật kỹ miệng anh ấy đóng mở, nhưng không thể nghe thấy một âm thanh nào.
Không muốn nghe thêm, cũng không muốn chịu đựng cảm giác này nữa.
Tôi giận dữ, nói với anh ấy:
“Nhưng tôi cũng thích con trai, bẩm sinh đã như vậy, không có anh ấy thì cũng sẽ có người khác.”
“Cậu cũng thấy tôi kinh tởm sao? Vậy thì tốt nhất chúng ta đừng chơi với nhau nữa.”
“Để cậu khỏi phải nửa đêm đi tắm hay là nghiêng đầu né tránh nữa.”
Lời vừa nói ra, tôi như cuối cùng cũng đã tháo gỡ được nút thắt trong lòng.
Nói một tràng dài, không ngừng nghỉ.
Chưa kịp để anh ấy phản ứng lại.
Tôi quay đầu, tùy ý đón một chiếc xe buýt.
Rời đi không ngoảnh lại.
Sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nhắn tin cho anh ấy biết ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài.
Bảo anh ấy không cần lo lắng tôi lảng vảng xung quanh làm anh ấy thấy kinh tởm.
Sau đó tắt điện thoại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua.
Cứ như vậy, tôi thẫn thờ, cuộn mình lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất