Chương 7:
Tôi ngồi bên bờ sông thổi gió biển suốt một đêm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau, tôi trở về căn hộ đã thuê.
Mở cửa đặt chìa khóa xuống, tôi thấy Giang Tố đang ngồi trên ghế sofa, vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Tóc tai rối bời, trong mắt còn có tơ máu rất rõ, cả người trông vô cùng tiều tụy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy nhìn tôi, lảo đảo đi tới.
Cẩn thận quan sát tôi từ trên xuống dưới, kiểm tra xem tôi có bị thương không.
Không muốn trò chuyện nhiều, tôi nghiêng người định đi vòng qua anh ấy.
“Đừng để bẩn mắt cậu, tôi về thu dọn đồ đạc.”
Lời nói của tôi mang theo gai, không muốn nói chuyện tử tế với anh ấy.
“Đừng dọn đi, có được không?”
Anh ấy kéo tay tôi lại, lôi tôi vào lòng.
Dùng sức ôm chặt tôi, giọng nói khàn đặc, xen lẫn một chút tủi thân.
“Không dọn đi?”
Tôi bật cười, không dọn đi để nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu sao?
Nhân tiện nảy sinh ý trêu chọc, tôi khẽ nhón chân lên, thổi khí vào tai anh ấy.
“Cậu biết tiếp theo tôi sẽ làm gì với cậu không? Sẽ như một gã biến thái ngày ngày theo dõi cậu, sẽ lén lút lấy quần áo của cậu để làm chuyện xấu, giống như một kẻ bệnh hoạn hít lấy mùi hương của cậu.”
Nói ra những lời khiến chính bản thân mình đỏ mặt, nhưng trong lòng lại lạnh như nhiệt độ ở Nam Cực.
Tôi lại kéo tay anh ấy, dẫn anh ấy đến trước ghế sofa.
Quay người đẩy anh ấy ngã xuống, tôi thuận thế cúi người đè lên.
Tôi nhìn vào mặt anh ấy, trông như bị tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt cũng vô hồn như bị dọa sợ đến ngơ ngác.
Nhưng tôi không hề dừng lại.
Một tay vuốt ve khuôn mặt anh ấy, mắt vẫn dán chặt vào anh ấy, miệng thì tiếp tục miêu tả.
Tay còn lại thì di chuyển theo lời tôi nói.
Từ yết hầu xuống đến dái tai.
Xuống dưới nữa, tôi còn tiện tay bóp nhẹ một cái, cảm giác thật tuyệt.
Cứ tưởng anh ấy sẽ nhanh chóng đẩy tôi ra và nổi giận.
Nhưng cho đến khi tay tôi đã chạm đến đường nhân ngư.
Anh ấy vẫn không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào.
Mặt thì ngày càng đỏ, hơi thở cũng ngày càng nặng nề.
Tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập, có thể nghe thấy rõ ràng.
Điều này có chút không đúng.
Tôi sững sờ.
Nhân lúc tôi lơ đãng, anh ấy lén lút vòng tay đặt lên eo tôi.
Rồi kéo tôi ngồi vào lòng anh ấy.
Mặt tôi đỏ bừng, cơ thể cũng trở nên lúng túng.
Vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị đôi tay to lớn ghì chặt.
Mặt anh ấy đỏ bừng, ánh mắt lúng liếng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Rồi sao nữa, cậu sẽ làm gì?”
Thấy tôi không nói gì, anh ấy còn tốt bụng nhắc nhở tôi tiến độ.
Trong lời nói lại ẩn chứa vài phần mong đợi.
Nhìn tình cảnh trước mắt, tôi hừ lạnh một tiếng, giận dữ đáp trả.
“Cậu không phải là trai thẳng sao, biết sau đó sẽ làm gì à?”
Động tác trên tay cũng dừng lại.
“Trước đây là thế, nhưng sau này thì không phải nữa.”
Một tay vẫn đang xoa eo tôi, anh ấy nhìn tôi và nói.
“Là tôi có chút chậm chạp, trước đây luôn sợ cậu bị người con trai khác lừa gạt, rồi sẽ tự tử giống như người bạn kia của tôi, tôi không muốn mất cậu.”
“Nhưng hôm qua cậu hỏi tôi, có thấy cậu kinh tởm không, có muốn tránh xa cậu không. Tôi muốn nói với cậu, điều đó là tuyệt đối không thể. Nếu chúng ta có thể ở bên nhau, vậy thì tôi có thể mỗi ngày giúp cậu mặc quần áo, đút cơm cho cậu, mua đồ cho cậu, thậm chí có thể công khai nuôi cậu, cậu sẽ không thể tìm thấy bất kỳ lý do gì để từ chối nữa...”
Anh ấy càng nói càng hưng phấn, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tôi bỗng có cảm giác—
Cứ tiếp tục như thế này, mọi chuyện có thể sẽ đi theo một hướng không lường trước được.
Tôi tiện tay vỗ vào anh ấy một cái, ngắt lời.
“Vậy cuối cùng quyết định là cậu ở bên tôi?”
“Có được không?”
Không hề có chút do dự.
Giọng nói hưng phấn vang lên ngay lập tức.
Không cần nhìn, tôi cũng biết vẻ mặt của anh ấy lúc này.
“Đương nhiên là... không được.”
Sau khi đã treo đủ sự tò mò của anh ấy, tôi đưa ra câu trả lời phủ định.
Từ trai thẳng thành gay, tôi không rõ là anh ấy muốn giữ lại người bạn này hay là thực sự đã nhận ra chính mình.
Vì vậy tôi không dám liều lĩnh đồng ý.
Tôi sợ mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi.