Bị Công Ty Sa Thải, Ta Tình Báo Mỗi Ngày Đổi Mới

Chương 27: Thu mua

Chương 27: Thu mua
Trần Túc vì phòng ngừa ngày mai lại xuất hiện hôm nay loại này bị hủy hoại tình huống.
Trong đêm định ra một phần thỏa thuận.
Định ra xong, đã hừng đông mười hai giờ mười phút.
Hắn ý niệm hơi động, triệu hồi hệ thống tình báo.
Màn sáng chậm rãi ở trước mắt hiện lên.
[ Hôm nay tình báo đã cập nhật, kí chủ có muốn lập tức thu hoạch không? ]
[ Hôm nay tình báo (cấp D): Hứa Tinh hiện tại bạn trai Đặng Thông, thân phận thật sự là một "bàn tổng". ]
Trần Túc nhìn thấy tin tức, phản ứng đầu tiên là bốn chữ này. Hắn hiện tại đã cùng Hứa Tinh chia tay, cô ấy thích ai thì thích ai.
Khoan đã, bàn tổng?
Thông tin này đối với mình không có gì dùng, nhưng nếu có thể bắt được cái bàn tổng này, đối với Hà Hữu Văn mà nói thì đó là một công lớn.
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Hữu Văn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Tiểu Văn Tử, còn đang trực đêm à?"
"Đúng vậy, khổ cực người làm thuê, thèm các cậu quá, muốn nằm thẳng là nằm thẳng."
"Cậu là vì dân phục vụ, còn tôi vì dân phục vụ tổ chức mà không để ý đến tôi đây."
Trần Túc nói là sự thật, thời đại học, hắn cùng Hà Hữu Văn đã cùng nhau tham gia kỳ thi công chức.
Bất quá, hắn là thi "trần trụi".
Không đỗ đó là tất nhiên.
"Tôi nói với cậu đây..." Trần Túc bắt đầu nói vào chính sự.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi, ngoài khả năng này ra, cậu đã gặp ai tiêu tiền xa hoa đến vậy chưa?"
Bên kia đầu dây, Hà Hữu Văn gật đầu, "Có lý lắm. Tôi sẽ điều tra kỹ càng. Gần đây trong sở chúng tôi nhận được mấy vụ báo án, không ngoại lệ, đều là bị làm thịt gà để lấy mạng."
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trần Túc sau khi rời giường.
Liền đi tìm Diệp Thắng mượn xe.
Trần Túc hôm nay có mục đích đến cách nội thành 150 km là Cát Sơn thôn.
Một giờ sau năm mươi phút, đến nơi cần đến.
Trong văn phòng thôn trưởng.
"Thôn trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là người đến thu mua đào mật."
"Thu mua đào mật? Vào đi, vào đi, mời ngồi uống trà."
Thôn trưởng tên là Cát Chí Tài, tám mươi phần trăm dân của Cát Sơn thôn đều mang họ Cát.
Nghe được Trần Túc là muốn thu mua đào mật, ông vội vàng nghênh đón, sợ tiếp đãi không chu đáo.
"Trần lão bản, là thế này, đào mật của thôn chúng ta đều là do dân tự mình trồng, thôn tập thể không có thống nhất thu gom. Cho nên, ngài muốn thu mua đào mật còn phải trưng cầu ý kiến của dân trong thôn."
"Không vấn đề gì, vậy phiền ngài dẫn đường, tôi sẽ tự mình đến từng nhà dân để nói chuyện." Trần Túc gật đầu.
"Trần lão bản, lần này ngài dự định thu mua bao nhiêu đào mật? Giá thu mua là bao nhiêu?"
"Mười vạn cân, đơn giá năm đồng một cân, người làm vườn tự lo chi phí."
Nghe được mười vạn cân, Cát Chí Tài có chút ngây người.
"Thôn trưởng, được không ạ?" Trần Túc giơ tay lên vẫy trước mặt Cát Chí Tài.
Ông mới lấy lại tinh thần.
"Được, được, tất nhiên là được, chỉ là... chỉ là..." Cát Chí Tài ấp úng.
"Thôn trưởng, ngài cứ nói thẳng đi ạ."
Cát Chí Tài thở dài, "Trong thôn chúng ta có một hộ gia đình tương đối khó khăn. Trần lão bản có thể xem trước đào mật của nhà họ không? Nếu được, nhận mua đào mật của họ trước. Tôi ở đây đảm bảo với ngài, đào mật chắc chắn không có vấn đề, từng trái đều lớn và ngon."
Cát Chí Tài là một vị thôn trưởng tốt, bình thường trong thôn danh tiếng tốt, uy tín cao.
Kể từ ngày ông trúng cử thôn trưởng, ông đã nỗ lực để toàn bộ thôn thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Hôm nay là năm thứ hai mươi tám ông làm thôn trưởng.
"Tất nhiên là được, chúng ta đi xem trước mấy nhà đó đã."
Nghe được lời thỉnh cầu của thôn trưởng, Trần Túc có chút cảm động.
Đồng thời cũng có chút xấu hổ.
Câu nói "Giữ mình trong sạch, đạt thì cứu giúp thiên hạ" luôn vang vọng bên tai.
Trước kia là mình không có năng lực.
Hiện tại mình có hệ thống trong tay, kiếm tiền quá dễ dàng, lẽ ra cũng phải giúp đỡ nhiều người hơn.
Thôn trưởng dẫn Trần Túc đi tới một gia đình.
Mở cửa là một bà lão khoảng 70 tuổi.
"Ai đấy, có chuyện gì không?"
"Đại tỷ, đây là Trần lão bản, tới thôn chúng ta thu mua đào mật."
Bà lão nghe nói đến thu mua đào mật, kích động mời hai người vào nhà, "Mau vào, mau vào, uống ngụm nước cho mát họng."
Trước khi đến, Cát thôn trưởng đã nói qua về tình hình gia đình này.
Bà lão tên là Lâm Ấu Chi, là người lấy chồng ở làng ngoài, năm nay 69 tuổi.
Chồng bà, Cát Phong, đã qua đời khi con trai bà mới năm tuổi.
Bà không tái giá, vất vả nuôi con trai khôn lớn.
Vốn dĩ cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, thần linh cai quản vận mệnh lại giống như một ác ma, đặc biệt thích trêu chọc người cơ khổ.
Hai năm trước, con trai bà mất vì một trận bệnh nặng, để lại một cô con gái 8 tuổi.
Con dâu bà, ngay khi biết con trai bà bệnh nặng, đã bỏ trốn.
Căn nhà này giờ chỉ còn lại hai bà cháu nương tựa vào nhau.
Trần Túc vừa vào cửa đã nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm trên bàn làm bài tập.
"Nguyệt Nhi, mau đi rót cho vị lão bản này và cậu bá thôn trưởng một cốc nước."
Cô bé rất ngoan, lập tức chạy đi lấy hai ly nước, đưa cho Trần Túc và Cát Chí Tài.
"Tiểu bằng hữu thật ngoan, tên con là gì?" Trần Túc sờ lên đầu cô bé.
"Cháu tên là Cát Tân Nguyệt, năm nay 10 tuổi ạ." Cô bé rụt rè nói.
Ngồi một lúc ở nhà Cát Tân Nguyệt.
Trần Túc quay đầu nói với Cát Chí Tài.
"Thôn trưởng, ngài có thể dẫn tôi đi xem vườn trái cây của nhà họ trước không?"
"Chú ơi, cháu dẫn chú đi." Cát Tân Nguyệt xung phong nhận việc.
Nhìn dáng vẻ của cô bé, có thể thấy đây không phải lần đầu tiên cô bé làm việc này.
Cát Tân Nguyệt rất hiểu chuyện, cô bé biết bà nội chân không tốt, mọi việc nặng nhọc, vất vả hay cần chạy đi chạy lại, cô bé đều giành làm.
"Tốt, vậy con dẫn đường nhé." Trần Túc cười nói.
"Chú ơi, giá thu mua của chú có thể tăng lên vài hào tiền không ạ?" Cát Tân Nguyệt khẽ nói.
"Vậy Tân Nguyệt muốn bán bao nhiêu tiền một cân?"
"Bốn đồng sáu, bốn đồng sáu có được không ạ?" Cát Tân Nguyệt cẩn thận hỏi.
Mấy ngày trước cũng có một người đến nhà các cháu thu mua đào mật, đưa ra giá bốn đồng năm, bà cháu nói muốn bốn đồng sáu.
Người kia liền quay đi thu mua đào mật của nhà khác.
"Bốn đồng sáu là đủ rồi sao?" Trần Túc cười nói.
"Dạ, bà cháu nói, hơn một cân là một hào tiền, kiếm được nhiều tiền, thì có thể đủ tiền ăn cho cả năm ạ."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Trần Túc nghe mà nghẹn lòng.
Bên cạnh, thôn trưởng cười sờ đầu Cát Tân Nguyệt, "Tiểu nha đầu lanh lợi, đã biết làm ăn rồi. Về nói với bà của con, vị thúc thúc này nguyện ý ra năm đồng một cân để mua đào mật của nhà con."
"Thật ạ?" Cát Tân Nguyệt vẻ mặt không tin nhìn Trần Túc.
"Thật." Trần Túc gật đầu.
"A, cháu cảm ơn chú ạ."
Sau khi nhận được lời xác nhận, Cát Tân Nguyệt reo lên một tiếng, nhanh nhẹn chạy xuống núi báo tin vui.
...
Trong nhà Cát Tân Nguyệt.
Trần Túc lấy ra bản thỏa thuận.
Chỉ thấy hắn đem con số 5 trên bản thỏa thuận trước đó đổi thành 8.
"Bà ơi, đào mật nhà mình, cháu nhìn rất hài lòng. Cháu nguyện ý thu mua đào mật nhà mình với giá tám đồng một cân."
Bà của Cát Tân Nguyệt và Cát Chí Tài đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Tám đồng một cân, nhà các bà có bao nhiêu cháu thu mua bấy nhiêu, tiền nhân công hái đào cháu sẽ lo."
"Trần lão bản, ngài không đùa chứ?" Cát Chí Tài vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Túc.
"Tất nhiên là không đùa, nhưng chỉ giới hạn ở nhà bà thôi."
Hắn nhìn về phía Cát Tân Nguyệt nói, "Tân Nguyệt nhớ giữ bí mật nhé. Nếu có người hỏi nhà mình bán đào mật giá bao nhiêu, con nói một cân năm đồng, đừng lỡ miệng đó."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất