Chương 104: Gào khóc
Nặng hơn thì cả cánh tay và thân thể đều sẽ nổ tung.
Thế nhưng thanh niên trước mặt này lại dùng tay không nắm lấy Băng Sơn Trác khiến hắn vô cùng khiếp sợ.
Đệ tử nuôi linh ngư dùng tinh thần lực dẫn dắt Băng Sơn Trác. Băng Sơn Trác phát lực, không khống chế được, thoát ra khỏi tay Lục Trần, xoay một vòng bay lên không trung. Sau đó lại bay về phía Lục Trần với tốc độ cực nhanh, phát động lần công kích thứ hai.
Lúc này Lục Trần cũng không dám chắc chắn, quả quyết lấy Huyền Trọng ấn ra, ném ra ngoài.
Huyền Trọng ấn đụng vào Băng Sơn Trác ở giữa không trung, vang lên tiếng sắt thép va chạm, sau đó răng rắc một tiếng, Băng Sơn Trác cứng rắn kia đột nhiên vỡ vụn ra, rơi xuống đất.
“Băng Sơn Trác của ta!”
Đệ tử nuôi linh ngư thấy cảnh này thì trợn trừng mắt lên, hoảng sợ thốt lên.
Lục Trần khẽ vẫy tay, Huyền Trọng ấn bay về trong tay hắn.
“Chết tiệt. Vậy mà ngươi lại hủy Băng Sơn Trác của ta!” Đệ tử nuôi linh ngư lấy lại tinh thần, một đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn Lục Trần giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Giờ phút này, trong lòng đệ tử nuôi linh ngư đang chảy máu, rất muốn khóc lớn một trận. Đó chính là Băng Sơn Trác đấy, là một trong những pháp bảo mạnh nhất mà hắn nuôi dưỡng. Nhưng giờ đây nó đã vỡ vụn, khiến hắn đau lòng đến mức không thở nổi.
Lục Trần mỉm cười: “Còn có pháp bảo gì thì dùng hết đi, ta sợ ngươi không có cơ hội.”
“Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!”
Đệ tử nuôi linh ngư nghe thấy Lục Trần chế nhạo thì hét lớn một tiếng. Hắn lại lấy ra một món pháp bảo nữa, chuôi đao chỉ dài có ba tấc, vô cùng nhỏ nhắn tinh xảo, toàn thân màu vàng như được đúc bằng vàng, trên mặt chuôi đao có khắc đường vân vảy cá.
Đây là Kim Lân đao, cũng là Vương khí.
Đệ tử nuôi linh ngư dồn tinh thần điều khiển Kim Lân đao. Kim Lân đao tỏa ra ánh sáng, hóa thành một mũi dao màu vàng sắc nhọn, đâm về phía Lục Trần.
Lục Trần ném Huyền Trọng ấn lên, đụng vào Kim Lân đao, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Kim Lân đao vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Huyền Trọng ấn của Lục Trần là Thánh khí, bên trong ấn có khắc quy tắc trọng lực, Vương khí bình thường va chạm với Huyền Trọng ấn thì không khác gì lấy trứng chọi đá.
“A, Kim Lân đao của ta!”
Đệ tử nuôi linh ngư thấy cảnh này thì kêu lên tiếng thảm thiết, nước mắt lập tức chảy ra.
Đệ tử nuôi linh ngư gào khóc.
Hắn khổ quá.
Hắn cho Nhàn Thánh nuôi linh ngư, tổng cộng đã nuôi dưỡng được hơn trăm năm, tổng cộng được thưởng ba món Vương khí, Bạch Dương kiếm, Băng Sơn Trác và Kim Lân đao. Ba món Vương khí này đều vô cùng bất phàm, một số Vương giả cũng không giàu có bằng hắn. Ba món pháp bảo này đều là khi Nhàn Thánh vui vẻ đã ban cho hắn.
Nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà ba món pháp bảo đã đồng thời hư hại, hắn đau lòng muốn chết.
“Ngươi, ta với ngươi không thù không hận, sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Pháp bảo của ta, huhuhu!” Đệ tử nuôi linh ngư khóc rống lên, rơi nước mắt đầy mặt, cuối cùng vì quá đau buồn mà ngất đi.
Lục Trần trực tiếp sững người tại chỗ.
Năng lực tâm lý chịu đựng của người này yếu đến có thể ngất xỉu sao?
Thật ra Lục Trần cũng không biết, ba món pháp bảo vừa hỏng kia đều là Vương khí. Vương giả bình thường đều không có được, hắn là một đệ tử Nguyên Thần cảnh, bởi vì nuôi dưỡng Long Lân Ngư đến béo mập nên Nhàn Thánh mới vui vẻ ban thưởng cho hắn.
Một trăm năm đã có được ba món Vương khí.
Đệ tử nuôi linh ngư vô cùng trân quý ba món Vương khi này, nhưng bây giờ lại bị hỏng hết, chịu không nổi đả kích nên nội tâm sụp đổ, dẫn đến bất tỉnh.
Như vậy cũng tiết kiệm rất nhiều chuyện cho Lục Trần.
Lục Trần thi triển thuật thiên biến vạn hóa, đổi khuôn mặt Đỗ Nghị thành khuôn mặt của đệ tử nuôi linh ngư. Sau đó, nhìn thấy ở trong góc có hai sọt linh quả. Những linh quả này căng mọng, đỏ tươi, tất cả đều là thứ Long Lân Ngư thích ăn.
Lục Trần cầm lấy cắn một miếng, nước quả bắn tung tóe, miệng tràn ngập mùi thơm
Cũng không tệ, nhưng chỉ là một linh quả cấp thấp.
Thu hai sọt linh quả vào nhẫn không gian, Lục Trần lập tức xuất phát đi về phía hồ Kim Linh. Rất nhanh đã đến đài cho cắn, bên cạnh cái bàn cho cá ăn tổng cộng có mười hoặc hai mươi đệ tử đang trò chuyện, có cả nam lẫn nữ. Họ cách một cái lan can, đang cho linh ngư ăn.
Một thần niệm Vương cấp đảo qua bọn họ.
“Mẹ nó, nhiều người thật.” Lục Trần thấy mười, hai mươi người thì trong lòng thầm mắng một câu.
Nói thật, dưới tình huống có quá nhiều người thì không dễ đắc thủ.
Mặc dù như thế nhưng Lục Trần vẫn bình tĩnh tự nhiên đi tới đài cho cá ăn.
“Vạn sư huynh, tới cho linh ngư ăn rồi.”
“Vạn sư huynh, tóc của ngươi…”
Xung quanh có đệ tử quen biết đệ tử nuôi linh ngư đều nhiệt tình chào hỏi, đồng thời vô cùng nghi hoặc Vạn sư huynh đã thay đổi kiểu tóc như thế nào, cũng giống với kiểu tóc gần đây của mấy đệ tử.
“À, có phải ngươi không ngờ kiểu tóc này rất đẹp trai phải không?” Lục Trần bình tĩnh đáp một câu. Sau đó lấy ra một sọt linh quả, đổ xuống mặt nước.
Người xung quanh: “…”
Khi linh quả rơi vào hồ Kim Linh, khí tức đặc biệt của linh quả ra. Bọt nước phía xa cuộn lên, rất nhanh, một cái đuôi cá vàng khổng lồ cuộn lên những bọt sóng. Lục Trần đứng cạnh đó, từng vòng gợn sóng dâng lên.
Chỉ chốc lát sau, hồ nước trước mặt xuất hiện hơn mười con Long Lân Ngư.
Đầu của những Long Lân Ngư này rất lớn, có con nặng hơn trăm cân, vảy cá óng ánh vàng, hé miệng bơi lượn, nuốt vào những linh quả kia.
Dưới ánh mặt trời sáng rọi, vảy cá rực rỡ tỏa sáng như phủ một lớp mạ vàng.
Lại một thần niệm Vương cảnh nữa, đảo qua trên người Lục Trần.
Chờ thần niệm này đi qua, Lục Trần lập tức động thủ. Trong khoảnh khắc hai con Long Lân Ngư nhảy lên, lòng bàn tay Lục Trần hội tụ linh lực, ngưng kết hai trường mâu năng lượng xuyên qua thân thể Long Lân Ngư. Lòng bàn tay hắn phóng ra lực hút, hút trực tiếp vào trong nhẫn không gian.
Xoay người, chạy trốn, các động tác đều như nước chảy mây trôi.