Chương 105: Long Lân Ngư bị trộm mất
Các đệ tử xung quanh cũng giống như thường lệ, đến đài nuôi cá để xem Long Lân Ngư ăn, hôm nay ngoại trừ việc Vạn sư huynh thay đổi kiểu tóc khá trừu tượng thì cũng không khác gì so với mọi khi, nhưng sau đó hành động của Vạn sư huynh đã khiến bọn họ trố mắt sửng sốt.
Họ đang nhìn thấy gì vậy?
Vạn sư huynh nhân lúc Long Lân Ngư đang ăn linh quả, thẳng tay ngưng tụ hai ngọn năng lượng hình cây thương, đâm xuyên qua Long Lân Ngư, tóm lấy, rồi xoay người bỏ chạy, động tác liền mạch nhanh gọn.
Đến khi họ định thần lại, Vạn sư huynh đã chẳng còn thấy tăm hơi.
“Không hay rồi, Long Lân Ngư bị trộm mất, mau đi báo cáo cho trưởng lão.”
“Trời ạ, Vạn sư huynh đang làm gì vậy? Sao huynh ấy lại dám ngang nhiên trộm Long Lân Ngư chứ?”
Đám đệ tử xung quanh không thể tin nổi vào mắt mình, Long Lân Ngư là bảo vật của Nhàn Thánh, Nhàn Thánh vẫn luôn quý trọng nó, hơn nữa bọn họ cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng Vạn sư huynh lại dám ngang nhiên trộm đi Long Lân Ngư.
Vì vậy, họ đã sững sờ trong giây lát.
Sau đó, những đệ tử xung quanh hô hào kêu gọi, những đệ tử ở phía xa đều bị thu hút qua.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Một nhóm người ở phía xa đến hỏi.
“Có chuyện lớn rồi, Vạn sư huynh biển thủ tài sản, lấy trộm Long Lân Ngư rồi bỏ chạy.” Những người có mặt ở đó đáp.
“Đệt, thật hay giả đấy?”
Một nhóm người kinh ngạc.
Có người đi bẩm báo với các trưởng lão.
Ầm!
Một luồng ý chí Vương giả cường đại giáng xuống, chỉ thấy một lão tử xuất hiện tại nơi này, đôi mắt của hắn toả ra thần quang, thần niệm bao phủ hồ Kim Linh, trong thần niệm chỉ có bốn mươi con Long Lân Ngư xuất hiện, thiếu mất hai con, sau đó, thần niệm lại lần nữa mở ra, tìm kiếm kẻ đã bỏ trốn.
Tuy nhiên, hắn không lập tức tìm được kẻ bỏ trốn, không xác định được hơi thở, cũng không biết ai là kẻ đã lấy trộm Long Lân Ngư.
“Các ngươi có thể thấy rõ tướng mạo của hắn chứ?” Lão tử nhìn chằm chằm đám đệ tử trước mặt, hỏi.
“Vâng ạ, bọn ta có thể nhìn thấy rõ ràng, là Vạn An Vạn sư huynh trộm mất.”
Một đám đệ tử xung quanh lần lượt nói.
“Không thể nào, Vạn An đã nuôi linh ngư hơn 100 năm rồi, sao có thể biển thủ tài sản được?” Lão tử quả quyết phủ nhận, tưởng rằng tai mình nghe nhầm, Vạn An đã làm việc cần cù chăm chỉ hơn 100 năm, sao hắn có thể đột nhiên biển thủ tài sản được.
Cho Vạn An một trăm lá gan, hắn cũng không dám trộm Long Lân Ngư đâu.
Các đệ tử xung quanh nói: “Bọn ta không nhìn lầm đâu, chính là Vạn sư huynh.”
Ầm ầm!
Hai vị Vương giả nữa lại đến, họ lập tức thu lại khí thế khủng bố, rồi nhìn sang lão tử đã đến trước, hỏi: “Ngô huynh, ai đã làm vậy? Ai đã trộm Long Lân Ngư?”
“Bọn họ nói là Vạn An.” Lão tử họ Ngô đáp.
“Hả…”
Hai vị Vương giả tỏ vẻ ngạc nhiên, đầu óc ngưng trệ, Vạn An trộm Long Lân Ngư, chuyện này nghe có vẻ như là câu chuyện cười nhạt nhất năm nay.
“Đi, đến động phủ của Vạn An xem thử.”
Ba vị Vương giả đi ngay lập tức, cùng nhau đến động phủ của Vạn An, cửa động ở đây bị phá nát, xung quanh còn có nhiều mảnh đá vụn, tường nứt toác, xem ra đã xảy ra một trận ẩu đả, sau đó, bọn họ tìm thấy Vạn An đang hôn mê trong động phủ.
Chỉ nhìn thấy Vạn An đang ngủ rất yên bình, trên mặt còn vương giọt lệ.
Ba vị Vương giả trố mắt nhìn nhau.
Một tình huống bất thường rõ ràng đã xảy ra với Vạn An, hắn vẫn còn đang hôn mê, điều đó có nghĩa là người vừa đánh cắp Long Lân Ngư không thể là Vạn An, sau đó, một vị Vương giả ra tay, đánh thức Vạn An đang bất tỉnh.
“Hu hu, pháp bảo của ta, Băng Sơn Trác của ta, Bạch Dương kiếm của ta, Kim Lân đao của ta.” Vạn An tỉnh dậy, mong rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng khi nhìn thấy pháp bảo vỡ vụn không còn hình dạng trên mặt đất, không nén được nỗi buồn, oà khóc hu hu.
“Vạn An.”
Một trong những Vương giả hét lên, giọng rền vang như sấm, đánh thẳng vào linh hồn.
Vạn An giật mình tỉnh táo lại, nhìn thấy ba vị trưởng lão Vương giả đứng ở chỗ này, nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Sao ba vị trưởng lão lại có thời gian đến chỗ của ta?”
“Hu hu hu, pháp bảo của ta, pháp bảo của ta.” Vạn An lại bắt đầu đau lòng buồn bã, vẻ mặt rất bi thương.
“Vạn An, ngươi tỉnh táo lại cho ta.” Một vị Vương giả hét lớn, sau khi khiến cho Vạn An hoa mắt choáng váng, tức giận nói: “Long Lân Ngư của Nhàn Thánh đã bị trộm, nhân chứng nói là do ngươi trộm, ngươi còn có tâm trạng ở đây khóc lóc, nói thật cho ta biết, ngươi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì, Long Lân Ngư bị đánh cắp?”
Vạn An nghe được tin này, liền kinh ngạc, không khỏi đau buồn, đồng thời ngẩn người ra: “Ba vị trưởng lão, sao ta có thể trộm Long Lân Ngư chứ? Không thể nào.”
“Bọn ta đương nhiên biết rằng ngươi không có khả năng sẽ trộm, nhưng ai đó đã mạo danh ngươi, trộm mất Long Lân Ngư, bọn ta muốn hỏi ngươi, mười lăm phút trước, ngươi ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Ba vị Vương giả nhìn chằm chằm Vạn An, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Vạn An lập tức nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hiện giờ ta cũng có chút không rõ tình hình, có một kẻ vừa tới đây, chẳng nói chẳng rằng liền tấn công ta, ta đã lấy ra ba món pháp bảo Vương khí, nhưng bây giờ đều đã hỏng mất rồi, hu hu hu, ta muốn khóc quá.”
Vạn An kể lể, nước mắt giàn giụa trên khoé mắt.
“Cái gì, cả ba món pháp bảo của ngươi đều bị hủy?” Ba người bên cạnh sửng sốt hỏi.
Bọn họ đều biết Vạn An có ba món pháp bảo Vương khí, trong đó Băng Sơn Trác còn khiến họ phải ngưỡng mộ, hiện tại nghe Vạn An nói rằng ba món pháp bảo Vương khí đều đã bị phá hủy, bọn họ nhất thời có chút chấn kinh.