Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 115: Hắn vậy mà lại phân tâm rồi (1)

Chương 115: Hắn vậy mà lại phân tâm rồi (1)


“Sư huynh, hóa ra Long Lân Ngư là do ngươi trộm.” Tâm trạng của Liễu Khuynh Thành rối bời.
Liễu Khuynh Thành không nhịn được hỏi: “Sư huynh, sao ngươi lại làm như vậy?”
Lục Trần cũng không lên tiếng, chỉ gắp một miếng cá đưa đến đôi môi đỏ mọng của Liễu Khuynh Thành.
Một miếng thịt cá đột nhiên xuất hiện bên miệng Liễu Khuynh Thành, thịt cá rất mềm, hương vị bắt miệng, Liễu Khuynh Thành mở miệng nhấp một ít, sau đó nuốt vào bụng.
“Ngon không?”
Lục Trần mỉm cười hỏi.
“Ngon.”
Khuôn mặt trái xoan của Liễu Khuynh Thành đỏ bừng.
Đương nhiên, nguyên nhân không phải vì cay mà là do Lục Trần thẳng thừng đưa thức ăn đến miệng nàng, đây là lần đầu tiên nàng được người khác giới đút thức ăn một cách thân mật như vậy, chỉ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, tim đập thình thịch loạn cả lên.
Lục Trần nói: “Long Lân Ngư là một trong bát trân, rất khó tìm, ở Thánh địa Dao Trì lại có Long Lân Ngư, sao có thể không bắt hai con để ăn thử.”
Liễu Khuynh Thành vừa không nói nên lời, cũng vừa bị thuyết phục.
Sư huynh này thật lợi lại, đến cả Long Lân Ngư được Nhàn Thánh nuôi dưỡng cũng có thể trộm được, còn chọc cho bọn họ xoay như chong chóng.
Tuy nhiên, thịt của Long Lân Ngư thực sự rất ngon, ngon hơn bất kỳ con linh ngư nào mà nàng từng ăn, không hổ là một trong tám món bảo vật.
Tiếp đó, Liễu Khuynh Thành cũng không còn dè dặt, ngồi bên cạnh Lục Trần ăn, cho hết miếng thịt này đến miếng thịt khác vào miệng, rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên vì ăn, trông rất đáng yêu.
“Thật sự rất ngon.”
Liễu Khuynh Thành hào hứng nói.
Lục Trần nói: “Ngon thì ăn nhiều vào, sau này không dễ ra tay nữa đâu.”
Nghe đến đây, Liễu Khuynh Thành bỗng không nói nên lời, sư huynh đã trộm đi hai con rồi, mà vẫn còn muốn trộm thêm, nàng mất trí thật rồi, bây giờ đã ăn cá, có được tính là cùng một giuộc với sư huynh không.
Khoảng thời gian sau đó, hai huynh muội yên lặng ăn, sau khoảng hai giờ ăn uống, 30-35kg thịt cá đã vơi hơn nửa, hôm nay Vũ Thánh không đến tham gia cùng, còn thừa lại khoảng 5-10kg thịt cá.
Món súp đầu cá được ninh trong hai tiếng đồng hồ đã tiết ra hết tinh hoa, một mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, dù bụng đã no căng, nhưng vẫn khiến người ta muốn ăn thêm.
“Món canh này cũng rất ngon, muội thử xem.” Lục Trần bưng cho Liễu Khuynh Thành một bát canh.
Liễu Khuynh Thành vươn bàn tay ngọc ngà nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai mắt sáng rỡ, cất lời khen: “Sư huynh, món canh này rất ngon, không nhìn ra được sư huynh là một đầu bếp đại tài đó.”
“Quá khen rồi.” Lục Trần điềm nhiên cười.
Hai cái nồi của hắn đã theo hắn ba năm, trong ba năm này, chẳng có cái gì là không nấu qua, loài bay trên trời, loài chạy dưới đất, loài bơi dưới nước, còn về yêu thú hắn đã từng ăn, lại càng nhiều vô kể, đã luyện được tài nghệ nấu ăn đầy mình.
“Nhân tiện, sư huynh, ta có một chuyện muốn nói với ngươi.” Liễu Khuynh Thành dường như nghĩ tới điều gì đó, cất lời.
Lục Trần gắp một miếng thịt cá cho vào miệng, hỏi: “Có chuyện gì, ngươi nói đi.”
Liễu Khuynh Thành nói: “Hôm nay ta cùng với vài vị bằng hữu thảo luận về ngươi, trong số đó có người biết được ta có một vị sư huynh, liền muốn so tài với ngươi một trận.”
“Hắn tên là Chu Dương, đệ tử chân truyền thứ 38 của Nhàn Thánh, hiện tại đã ở Siêu Phàm cảnh viên mãn, rất có thiên phú, hiểu biết xuất chúng, trong số tất cả Siêu Phàm cảnh ở Thánh địa, thực lực của hắn xếp đầu bảng, hắn đã từng chiến đấu với Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, khi các Nguyên Thần cảnh võ giả không sử dụng sức mạnh tinh thần, hắn vẫn có thể đánh bại được Nguyên Thần cảnh.”
“Chu Dương cũng là đệ tử chân truyền mà Nhàn Thánh yêu thương nhất.”
Vốn dĩ Lục Trần không có hứng thú với những thứ như thách đấu, hắn rất bận, không có thời gian để ý đến những thách đấu linh tinh như thế này, nhưng lời Liễu Khuynh Thành vừa mới nói đã khiến hắn ngồi thẳng người dậy, nhìn Liễu Khuynh Thành, hỏi: “Ngươi chắc chắn rằng hắn là đệ tử mà Nhàn Thánh yêu thương nhất?”
“Ừm.” Liễu Khuynh Thành gật đầu.
Trong mắt Lục Trần lóe lên một tia sáng xanh biếc. Trong đầu hắn lập tức nảy ra một kế hoạch.
Nhớ đến một câu nói cổ xưa, chuyện khó khăn nào cũng có cách giải quyết, mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.
Lục Trần cũng không vội, cười hỏi: “Sư muội, cái tên gọi là Chu Dương này tại sao lại muốn khiêu chiến ta.”
Ánh mắt Liễu Khuynh Thành bối rối, thuận miệng kể lại: “Tên Chu Dương này rất kiêu ngạo, nghĩ rằng mình xếp hạng nhất trong Siêu Phàm cảnh, ta đã kể với hắn rằng sư huynh của ta đã đánh bại các thiên tài như Lý Hắc, Long Thần, Tử Minh... ở Thánh thành, có vẻ như hắn có hứng thú, muốn chiến đấu với ngươi một trận.”
“Thật không?”
Lục Trần tựa tiếu phi tiếu nói: “Tên Chu Dương này không phải là người theo đuổi ngươi chứ?”
Lục Trần nào phải tên ngốc, ngay lập tức nhận ra nguyên nhân kết quả.
Sư muội của hắn hẳn là có uy vọng rất cao ở Thánh địa Dao Trì, được coi là nhân vật cấp nữ thần, kể từ lần trước khi ở Thánh thành hắn chỉ đích danh, muốn Liễu Khuynh Thành rót rượu, một nhóm người đã rất tức giận với hắn, gây ra sự phẫn nộ của công chúng, đã có thể thấy được trong lòng của thế hệ trẻ địa vị của Liễu Khuynh Thành cao như thế nào.
Điều này cũng đúng ở Thánh địa, phỏng chừng cũng có rất nhiều người theo đuổi.
Nữ thần mà mình yêu nói về người đàn ông khác chắc chắn sẽ khiến người theo đuổi ghen tị, tỷ võ quyết đấu là cách để đàn ông trên thế giới này chứng tỏ sự xuất sắc của mình sau khi ganh đua vì ghen tuông.
Liễu Khuynh Thành cười xấu hổ khi tâm tư bị nói toạc ra.
Trên thực tế, vấn đề cũng giống như những gì sư huynh nghĩ, hôm nay nàng đã thảo luận với bạn bè, mô tả ngắn gọn về chuyện của sư huynh của mình, có lẽ do nàng đã nói quá nhiều, Chu Dương mới nói rằng muốn khiêu chiến sư huynh của nàng, xem xem thực lực như thế nào.
Chu Dương mến mộ nàng, trong lòng của nàng biết rất rõ, mặc dù nàng không thích Chu Dương, nhưng mà không thể không thừa nhận rằng thực lực của Chu Dương rất mạnh, Siêu Phàm mạnh nhất Thánh địa Dao Trì, không ai sánh nổi.
Liễu Khuynh Thành lúng túng cười: “Sư huynh, thật ra thì có thể bỏ qua lời thách thức của Chu Dương.”
Lục Trần cau mày nói: “Sư muội, ngươi đang xem thường sư huynh của ngươi à, khi sư huynh của ngươi là ta còn đang tung hoành ở Thanh vực, đối thủ của sư huynh của ngươi đều là Nguyên Thần cảnh, Vương cảnh, chỉ là một tên nhóc Siêu Phàm cảnh, ta cũng không thèm để ý.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất