Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 116: Hắn vậy mà lại phân tâm rồi (2)

Chương 116: Hắn vậy mà lại phân tâm rồi (2)


Liễu Khuynh Thành cúi đầu, xoắn góc áo, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
“Chu Dương trong miệng ngươi thật sự là đệ tử Nhàn Thánh sủng ái nhất sao.” Lục Trần không yên lòng mà hỏi tiếp.
“Đúng vậy.”
Liễu Khuynh Thành gật đầu nói: “Nhớ rằng năm đó để Chu Dương trở thành một sinh mệnh Siêu Phàm, Nhàn Thánh lại có thể trực tiếp giết một con Long Lân Ngư, phần lớn cho Chu Dương để bổ sung, chính là để tạo điều kiện cho Chu Dương thuận lợi trở thanh sinh mệnh Siêu Phàm.
“Lúc đó, Thần Phong chúng ta cũng chỉ được được chia năm kí Long Lân Ngư.” Liễu Khuynh Thành lẩm bẩm một câu: “Tiền bối Nhàn Thánh rất keo kiệt, nhưng mà vì Chu Dương, hắn sẵn sàng giết một con Long Lân Ngư, như vậy cũng đủ để chứng minh rằng Chu Dương là đệ tử mà Nhàn Thánh cưng chiều nhất.”
Lần trước, tiền bối Trần Vũ đã trêu chọc Nhàn Thánh là Nhàn keo kiệt, bây giờ sư muội Liễu Khuynh Thành cũng nói Nhàn Thánh keo kiệt, Lục Trần không nói nên lời, xem ra Nhàn Thánh là người nổi tiếng keo kiệt ở Thánh địa Dao Trì, ai cũng biết điều đó, chả trách Long Lân Ngư bị trộm mà vẫn giữ mãi chuyện này không tha.
Đã nửa tháng rồi mà vẫn còn đang điều tra.
Thật không may, cho dù bọn họ điều tra như nào, cũng không thể nghi ngờ hắn.
“Vậy thì tốt, chỉ cần là đệ tử được cưng chiều là được.” Lục Trần tự lẩm bẩm một mình, sau đó, Lục Trần nhặt phần thịt cá còn lại, đi vào trong cung điện, mở trận pháp ra, đưa cho Đỗ Nghị bị giam trong trận pháp.
Liễu Khuynh Thành cũng bước vào theo sau Lục Trần.
Liễu Khuynh Thành sững sờ. Tại sao Đỗ Nghị vẫn còn bị giam trong trận pháp, không phải là đã được sư huynh thả ra sao, lúc trước hắn xuất hiện ở hồ Kim Linh nàng cũng từng nhìn thấy.
Không đúng.
Liễu Khuynh Thành đột nhiên phát hiện ra rằng tóc của Đỗ Nghị rất dài, nghĩ lại tóc của “Đỗ Nghị” nhìn thấy lúc trước rất ngắn, xem ra là do sư huynh dịch dung, thảo nào lúc nào nhìn thấy Đỗ Nghị ở hồ Kim Linh cứ cảm thấy là lạ.
Đỗ Nghị nhìn thấy Lục Trần bưng thức ăn vào, nhìn thấy trong nồi có Long Lân Ngư, hai mắt lập tức sáng lên, có lẽ ý thức được việc mình là tù nhân, lạnh lùng quay đầu đi, làm ra vẻ khinh thường, nhưng ánh mắt thi thoảng lại nhìn lén.
Xem xem còn lại bao nhiêu.
Kể từ lần được nếm thử Long Lân Ngư trước đó, Đỗ Nghị đã không thể nào quên được mùi vị kia.
Hơn nữa đối với hắn thì Long Lân Ngư rất quý giá, rất bổ, sau khi ăn mấy cân, hắn đã chạm đến giới hạn để đột phá Nguyên Thần cảnh, đoán chừng không bao lâu nữa là hắn có thể đột phá Nguyên Thần cảnh rồi.
Này, còn dư rất nhiều, ít nhất là hơn hai mươi cân.
Khi Du Nghị nhìn thấy lượng cá còn lại trong đĩa, ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Tiện cho ngươi rồi.”
Lục Trần thản nhiên nói, đặt Long Lân Ngư xuống, dặn dò: “Nhớ rửa sạch nồi.”
“Sư muội, chúng ta đi ra ngoài đi, cho ta hỏi một chút chuyện.” Lục Trần nói với Liễu Khuynh Thành một câu, xoay người bước ra ngoài.
Liễu Khuynh Thành đi theo sau Lục Trần.
Sư muội!
Đỗ Nghị có chút sững sờ, cái tên giả mạo hắn trước mặt lại là sư huynh của Thánh nữ, vậy chẳng phải cũng là đệ tử của Thánh chủ sao, thảo nào đối phương có thể ở chỗ này, thảo nào lại dám kiêu ngạo như vậy, tất cả nguyên nhân chính là do đối phương là đồ đệ của Thánh chủ.
Thấy hai người rời đi.
Đỗ Nghị bắt đầu vội vã ăn, Đỗ Nghị cảm thấy chính mình có thể là tù nhân hạnh phúc nhất trên đời này, thử hỏi trên đời này có đãi ngộ của tù nhân nào có thể thưởng thức món ngon thượng hạng này, lần trước được ăn mấy cân.
Lần này còn lại hơn hai mươi cân cá, hơn nữa còn có một nồi canh cá lớn, tất cả đều là thứ đại bổ.
Đỗ Nghị đột nhiên cảm thấy chỉ cần có thể ăn được Long Lân Ngư thì dù có bị giam ở đây suốt đời cũng không sao.
“Chết tiệt, ta đang nghĩ gì thế này?”Đỗ Nghị hung hăng tát mình một cái.
Thức ăn ngon trước mặt, hắn lại bị phân tâm rồi.
...
Bên ngoài.
Liễu Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Sư huynh, ngươi còn câu hỏi gì nữa.”
Lục Trần nói. “Nói cho ta biết về tình hình của Chu Dương mà ngươi biết, ví dụ như hắn ở đâu hắn, có người thủ hộ cường đại nào ở xung quanh hay không...”
Nhìn thấy biểu cảm khác lạ của Liễu Khuynh Thành, Lục Trần nhanh chóng giải thích: “Không phải ngươi nói Chu Dương muốn khiêu chiến với ta sao, ta thông qua ngươi để hiểu tình hình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Liễu Khuynh Thành nghi ngờ, có phải vậy không.
Người bình thường tìm hiểu đối thủ hẳn là phải tìm hiểu tu hành võ học nào, có lá bài tẩy nào... nhưng sư huynh lại tìm hiểu đối phương sống ở đâu, còn hỏi thăm có người thủ hộ hay không, dù sao thì Liễu Khuynh Thành cứ cảm thấy có chỗ kỳ lạ.
Chẳng qua là nàng vẫn nói rõ Chu Dương nơi nàng sống.
Ngoài ra, Chu Dương là đệ tử chân truyền được sủng ái nhất của Nhàn Thành, có khả năng trở thành thánh, bình thường mà nói thì khi ra ngoài tu hành nhất định phải có Vương cảnh hoặc Hoàng cảnh bí mật đi theo, bởi vì hầu hết các thiên tài đều có thể chết khi ra ngoài lịch luyện.
Vì vậy trên cơ bản thì thiếu chủ, thánh tử... của mỗi thế lực khi ra ngoài rèn luyện đều có nhân vật cường đại âm thầm đi theo.
Tuy nhiên, Chu Dương rất an toàn khi ở Thánh địa Dao Trì, không có người thủ hộ, hắn và sư huynh của mình ở cùng một Linh Sơn, mà động phủ của Chu Dương chính là nơi chiếm vị trí tốt nhất Linh Sơn.
Núi Tử Huyền.
Sương mù màu tím dày đặc, đỉnh núi trùng điệp, núi non hết sức nguy nga hiểm trở, trên núi Tử Huyền có hàng trăm động phủ phong phú nằm rải rác ở các độ cao khác nhau, đây là nơi sinh sống của các đệ tử chân truyền của Nhàn Thành và các đệ tử bình thường.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất