Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 117: Đi săn Chu Dương (1)

Chương 117: Đi săn Chu Dương (1)


Lục Trần đứng dưới chân núi Tử Huyền, cảm nhận được linh khí dồi dào xung quanh, hai mắt lóe lên, dưới chân linh sơn khí này hẳn là có một linh mạch, thế nên linh khí ở đây dồi dào hơn nhiều so với những linh sơn khác, tu luyện ở đây chính là hiệu quả hơn.
Lục Trần biết động phủ của Chu Dương, chuẩn bị đi lên, nhưng còn chưa bước vào trong núi thì đã bị chặn lại bởi một gợn sóng vô hình.
Một kết giới trong suốt sáng long lanh xuất hiện, giống như một cái bát vô cùng khổng lồ, úp ngược xuống từ đỉnh núi, chế trụ toàn bộ núi Tử Huyền, ngăn không cho linh khí dư thừa rò rỉ ra ngoài, nguyên nhân chủ yếu chính là không để cho đệ tử ngoại môn tới đây mở động phủ.
“Địa Linh trận cấp sáu.”
Khi Lục Trần nhìn thấy trận pháp này thì ngay lập tức nhận ra nó.
Đây là trận pháp phòng ngự, giống hệt như trận pháp của vương cung trong Vương thành, chỉ là cái này cao cấp hơn nhiều, là trận pháp cấp sáu, tương ứng với Vương giả cảnh, ngay cả Vương cảnh cũng không thể đột phá cấp Địa Linh trận cấp sáu.
“Người tên là Nhàn Thánh này đúng là rất keo kiệt, ngọn núi này có linh mạch, nhưng lại sắp xếp Địa Linh trận cấp sáu, chỉ có đệ tử của hắn mới có thể mở động phủ ở núi Tử Huyền.” Lục Trần lầm bầm như đang suy nghĩ gì đó, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao mọi người lại nói Nhàn Thánh rất keo kiệt.
Vì bị trận pháp chặn lại, Lục Trần không có cách nào bước vào núi Tử Huyền, vì vậy chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Tuy nhiên, cũng đợi không lâu đâu.
Theo lời của sư muội, một ngày sau Chu Dương sẽ ra xuất quan, khiêu chiến với Bành Diệu - đệ tử thân truyền của Vân Thánh.
Bành Diệu này cũng là một yêu nghiệt ở Thánh địa, chỉ đứng sau Chu Dương.
Cả hai đều là Siêu Phàm cảnh đứng đầu của Thánh địa Dao Trì, có tiềm năng trở thành thánh, một người là đệ tử của Nhàn Thánh, người còn lại là đệ tử của Vân Thánh, mấy ngày trước Bành Diệu đột phá trở thành Siêu Phàm cảnh viên mãn.
Mở lời khiêu chiến Chu Dương, hắn muốn chiến lấy vị trí đứng đầu.
Đối với lời khiêu chiến của Bành Diệu, Chu Dương đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Nhàn Thánh và Vân Thánh cũng rất quan tâm đến trận tranh tài này, cả hai đều là Thánh cảnh, không thể tự mình tỷ thí, hơn nữa Vân Thánh là Thánh cảnh tầng thứ hai, còn Nhàn Thánh chỉ là Thánh cảnh tầng thứ nhất, xét về thực lực, chắc chắn Nhàn Thánh không thể đánh lại Vân Thanh.
Tranh đấu giữa hai vị Thánh cảnh đương nhiên rơi vào người đồ đệ, đồ đệ của người nào có thể thắng được, giành được vị trí thứ nhất thì trên mặt người đó có vẻ vang.
Ngày mai, hai người sẽ tỷ võ tại quảng trường Tiên Hạc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người sẽ đến xem trận chiến này, mong chờ màn so tài giữa hai yêu nghiệt đỉnh cao.
Lục Trần quay người rời đi, sáng sớm hôm sau lại tới chân núi Tử Huyền.
Lần này, hắn không thay dịch dung thành Đỗ Nghị, biến hóa thành một tướng mạo trông bình thường.
Hắn nghiêng người dựa vào một bức tường đá, đợi Chu Dương đến.
“Tới rồi.”
Không lâu sau, ánh mắt Lục Trần lóe lên, chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc trường bào màu trắng, ngũ quan đoan chính, trông khoảng chừng hai mươi tuổi chẫm rãi đi trên còn đường mòn trên núi, mang theo hơi thở phấn chấn mạnh mẽ, bước ra ngoài, chẳng mấy chốc đã ra khỏi trận pháp.
Thanh niên không nhiễm chút bụi trần, răng trắng môi hồng, khá đẹp trai, đôi mắt lắp lánh linh động, trong cơ thể có huyết khí mênh mông.
Toát ra khí tức Siêu Phàm cảnh, nhưng lại vượt xa Siêu Phàm cảnh bình thường.
Người này chính là Chu Dương, hôm nay sẽ nghênh chiến với đệ tử của Vân Thánh là Bành Diệu, nghĩ đến lời khiêu chiến của Bành Diệu, môi Chu Dương cong lên thành chế nhạo, hắn căn bản là không đặt Bành Diệu ở trong lòng, không thèm để ý, bởi vì Bành Diệu đã khiêu chiến hắn ba lần.
Đã là một bại tướng trong tay hắn.
Ban đầu hắn khinh thường lời thách đấu của Bành Diệu, nhưng nếu Bành Diệu, không thèm để tâm đến, nhưng nếu như dẫm dẹp Bành Diệu dưới chân một lần nữa, mặt mũi của sư phụ của hắn tăng cao, thế nên hắn xuất sơn, sẵn sàn sau khi mạnh mẽ đánh bại Bành Diệu thì trở về tiếp tục bế quan, cô đọng tinh thần lực thánh Nguyên Thần, lĩnh hội Nguyên Thần cảnh.
“Ngươi chính là Chu Dương?”
Một câu nói đột ngột kéo Chu Dương trở lại từ trong ảo tưởng.
Chu Dương quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên không có gì nổi bật đang dựa vào một phiến đá, không chút để ý hỏi.
Lục Trần đã hỏi sư muội về ngoài hình đại khái của Chu Dương, ví dụ như rất trẻ và đẹp trai, nhưng ánh mắt rất kiêu ngạo, điểm quan trọng nhất chính là có một nốt ruồi ở khóe mắt, thanh niên trước mặt đáp ứng đủ điều kiện, nhưng Lục Trần vẫn phải xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy, ta là Chu Dương, sao?” Chu Dương nhìn thẳng vào Lục Trần với thái độ lãnh đạm.
Uhm, rất hợp với tính cách của Chu Dương, đù gì thì hắn cũng là Siêu Phàm cảnh mạnh nhất ở Thánh địa Dao Trì, có thể chiến đấu với Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là đệ tử được Nhàn Thánh cưng chiều nhất, tất nhiên có tư cách kiêu ngạo, đối với đồ đệ bình thường, Chu Dương cũng không thèm để ý đến.
“Đúng là được rồi, xác nhận một chút, tránh đánh nhầm người.” Lục Trần gật đầu, khí tức Siêu Phàm cảnh trung kỳ bùng phát, bước chân đạp mạnh, xông về phía Chu Dương, đồng thời siết chặt nắm đấm, nắm đấm phát ra ánh sáng chói lọi, vô cùng quyền năng.
Chu Dương hơi kinh ngạc, người này là ai, thật to gan, lại dám ra với hắn, chẳng qua cũng chỉ bộc phát tuy nhiên linh khí khí tức Siêu Phàm cảnh trung kỳ, còn cách Siêu Phàm viên mãn rất xa, hắn không hề sợ hãi, giơ tay lên, siết chặt nắm đấm, khí huyết mạnh mẽ bùng nổ, một quyền cũng phát ra khí tức kinh người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất