Chương 119: Trói đi
Ầm!
Khi đại ấn màu đen chạm vào bề mặt của bức màn ánh sáng xanh pha lê, tạo ra một tác động đáng sợ, trực tiếp khiến Chu Dương bay lên.
Cả người Chu Dương bay ra ngoài, đồng thời sững sờ.
Đại ấn màu đen giống như một ngọn Linh Sơn đập vào người hắn, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Sau khi Huyền Trọng ấn ra tay thì bay xung quanh Lục Trần một vòng, rồi lại bay về phía Chu Dương, đụng vào ánh sáng màu xanh lam rực rỡ kia.
“Ken két.”
Tấm màn phòng ngự được phát ra từ áo giáp Lam Linh tạo ra âm thanh ken két giòn giã, có chút không thể chịu được lực đánh đáng sợ.
Đòn tấn công thứ ba, ánh sáng màu xanh lam vỡ tan, biến mất như một cơn mưa ánh sáng, đồng thời áo giáp Lam Linh mặc trên người không còn phát sáng nữa, hoàn toàn mờ đi, có thể thấy một số vết nứt trên bề mặt của áo giáp.
Chu Dương lại càng thêm ngơ ra, không thể tin được rằng một bộ Hoàng khí của hắn lại cứ như vậy mà bị đánh hư.
Ầm!
Chu Dương cảm thấy trán đau nhói, trong mắt nổ đom đóm, trực tiếp ngất đi.
Lục Trần rơi xuống trước mặt Chu Dương, lấy chiếc nhẫn không gian màu đen ra, trực tiếp bỏ Chu Dương vào trong.
“Cứ tỷ thí bình thường không được sao, lại cứ nhất quyết muốn mở hack.” Lục Trần thầm nói một câu.
“Nguy hiểm thật, không có kích hoạt Thánh giả Ý.” Ngừng một chút, Lục Trần lại nói thêm một câu.
Cái gọi là Thánh giả Ý là một sợi ý niệm của nhân vật cường đại, bao trùm lên người hậu bối xuất chúng, một khi hậu bối gặp nguy hiểm đến tính mạng, ý chí của Thánh giả sẽ được kích hoạt , ý chí của Thánh giả có thể bộc phát uy lực của Thánh cảnh, có thể đẩy lùi kẻ thù hùng mạnh, bảo vệ hậu bối xuất chúng.
Nhưng bình thường mà nói thì sẽ không kích hoạt nếu không nguy hiểm đến tính mạng.
Vì như Nhàn Thánh cưng chiều Chu Dương nhất, vậy thì trên người Chu Dương chắc chắn sẽ có ý chí của Thánh giả, vì vậy Lục Trần mới đập cho Chu Dương hôn mê, lực không mạnh cũng không nhẹ, đập cho bất tỉnh là được rồi, mạng sống không bị đe dọa, thì sẽ không kích hoạt ý chí của Thánh giả.
Đặt Chu Dương vào trong chiếc nhẫn không gian màu đen, Lục Trần nhanh chóng rời đi.
...
Bởi vì hôm nay là ngày diễn ra trận quyết đấu của hai Siêu Phàm cảnh mạnh nhất, trận quyết đấu ra tại khu vực của Vân Thánh, quảng trường Tiên Hạc nổi tiếng, giờ phút này trên quảng trường Tiên Hạc đông nghịt người, xung quanh núi khắp nơi đầu thấy đầu người, có ít nhất mười đến hai mươi ngàn người ở.
Hầu hết những người đến xem trận đấu là Siêu Phàm cảnh, Nguyên Thần cảnh, tất nhiên, cũng có một số ít các Vương cảnh, Hoàng cảnh đến xem trận đấu.
Chuyện này có liên quan đến đồ đệ của hai vị Thánh Gỉa, tranh đoạt danh hiệu Siêu Phàm cảnh mạnh nhất, tương đương với một sự kiện lớn, vô cùng sôi nổi.
“Lý huynh, ngươi cũng xuất quan à.”
“Đúng vậy, đến xem trận chiến giữa hai Siêu Phàm.”
Rất nhiều người bế quan nhưng quen biết nhau, bởi vì trận chiến này mà đều lần lượt xuất quan, gặp nhau ở quảng trường Tiên Hạc, cùng nhau thảo luận.
“Các ngươi đoán thử xem, giữa hai người Bành Diệu và Chu Dương, ai sẽ đạt được thắng lợi?”
“Tất nhiên là Chu Dương, Chu Dương cũng đã đè bẹp Bành Diệu ba lần, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.”
“Không chắc là vậy, ta cảm thấy khả năng tháng của Bành Diệu cao hơn.”
“Ồ, Bành Diệu cũng đã thua Chu Dương ba lần, vậy mà còn dám nói Bành Diệu có cơ hội giành chiến thắng lớn hơn.”
“Ngươi là do không biết sao, vào trận chiến của Bành Diệu lần trước, Bành Diệu chỉ mới là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, lúc đó Chu Dương cũng đã là hoàn thành Siêu Phàm cảnh viên mãn rồi, hôm nay Bành Diệu thuận lợi thăng cấp lên Siêu Phàm cảnh viên mãn, hơn nữa còn tu luyện Bạch Hạc kiếm pháp đến viên mãn.
Bạch Hạc kiếm pháp, một môn võ học cấp Thánh, là tự Vân Hạc nghĩ ra, uy lực vô song.
“Ahh, lợi hại vậy sao, xem ra Bành Nghiêu chưa hẳn đã thua.”
“Đừng vội khẳng định, Bành Nghiêu đang có tiến bộ, Chu Dương cũng đang tiến bộ, chẳng lẽ Nhàn Thánh vẫn chưa truyền võ học cấp Thánh cho Chu Dương sao, ai mạnh ai yếu, chiến đấu rồi mới biết được.
Có người ủng hộ Bành Diệu, tất nhiên cũng có người ủng hộ Chu Dương, lúc này hai người Chu Dương và Bành Nghiêu vẫn chưa tới, người ủng hộ Bành Diệu và người ủng hộ Chu Dương, hai bên bắt đầu chia phe tranh luận, nổ ra một trận chiến nước bọt.
Vù vù vù!
Không trung bỗng nhiên thay đổi, những uy áp đáng sợ tràn ngập.
Bốn cường giả cấp Nhân Hoàng từ trên trời giáng xuống, đều là những người đàn ông trung niên có phong thái phi thường, đang tuổi tráng niêm, khí huyết cường thịnh, phát ra khí tức Hoàng giả tối cao.
Uy thế của Nhân Hoàng mệnh mông cuồn cuộn, bao trùm tứ phương, trong nháy mắt bầu không khí ồn ào xung quanh yên tĩnh lại.
Bốn vị Nhân Hoàng bước lên đài đấu võ, ở đó có bốn chỗ ngồi cho bốn người bọn họ, hai người thuộc phe Nhàn Thánh, hai người thuộc phe Vân Thánh.
Trong trận tỷ võ hôm nay, bốn người này tương đương với trọng tài, ngồi ở chủ vị trên cao.
Bốn vị cấp bậc Nhân Hoàng này đều là người người quen, hai bên rối rít chuyện trò vài câu, nói có thể cho hai tên yêu nghiệt ra sân rồi.
Không lâu sau, một thanh niên áo đen xuất hiện giữa sân. Thanh niên áo đen này có gương mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo, giống như một cây giáo đứng thẳng tắp trên võ đài, dùng ánh mắt không chút cảm xúc nào chậm rãi liếc ngang xung quanh.
Thanh niên mặc áo đen này chính là Bành Diệu, đệ tử chân truyền của Vân Thánh, mới được thu nhận vài năm.
Bành Diệu đã vào vị trí, đang đợi Chu Dương đến. Nhưng đã một canh giờ trôi qua, Chu Dương cũng không xuất hiện, dẫn tới việc những người xung quanh đang bàn tán xôn xao.
Trên đài tỷ võ, Bành Diệu đứng lẻ loi trơ trọi một canh giờ, vô cùng lúng túng. Hắn đã đợi một canh giờ mà Chu Dương vẫn không đến.
Sự kiêu căng phách lối này không phải là bình thường nữa.
Ánh mắt Bành Diệu u ám, tỏa ra sự lạnh lẽo. Đợi lát nữa Chu Dương đến sẽ làm cho hắn thật khó coi.
Sau đó, lại một canh giờ trôi qua nữa.
Không có sau đó nữa rồi.
“Kỳ lạ, Chu Dương này sao còn chưa đến?”
“Đúng đó, đã đợi bao lâu rồi, không phải nói trận đấu bắt đầu từ buổi trưa sao?”
“Bây giờ thì buổi trưa cũng qua rồi.”
Những người xung quanh cũng dần dần không nhịn được nữa. Chu Dương vốn đã nên đến từ sớm, nhưng lại chậm chạp không xuất hiện. Người cũng không tới, vậy còn đánh thế nào nữa.