Chương 121: Tiền chuộc khổng lồ (1)
Sắc mặt Nhàn Thánh u ám như nước, trong đôi mắt thâm thúy ánh lên một vẻ lạnh lẽo.
Hắn vốn là đang trong quá trình bế quan tu luyện, tìm hiểu tầng thứ hai của Thánh cảnh, bỗng nhiên nhận được tin của Nhân Hoàng rằng Chu Dương đột ngột mất tích một cách vô cớ. Biết tin, Nhàn Thánh quả thật không thể tin vào tai của mình, Chu Dương đột nhiên biến mất bên trong Thánh địa Dao Trì.
Chuyện này sao có thể.
Dựa vào lực chiến đấu của Chu Dương, cộng thêm có Hoàng khí, cho dù là Hoàng giả thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bắt được, một khi bộc phát dao động sẽ bị người khác cảm nhận được.
Nhưng mà Chu Dương lại mất tích một cách bí ẩn không có chút động tĩnh.
“Tham kiến Nhàn Thánh.”
Một nhóm người xung quanh nhìn thấy Nhàn Thánh xuất hiện, lập tức cung kính chào hỏi, trong lòng duy trì sự kính sợ đối với Thánh Nhân, bao gồm bốn vị cường giả cấp Nhân Hoàng cũng như thế. Thánh Nhân cao không thể đụng chạm, tiêu diệt bọn họ chỉ cần một niệm, cho nên đối với Thánh Nhân phải giữ sự kính sợ.
Phong Nhàn không để ý đến thái độ của những người tại đây. Hắn nhắm mắt lại, thần niệm mênh mông vô cùng bao phủ toàn bộ Thánh địa Dao Trì. Hắn tỉ mỉ tìm kiếm tung tích của chu Dương, nhưng mà đã quét mắt một lượt qua tất cả các nơi của Thánh địa Dao Trì, xác định không bỏ lỡ nơi nào khả nghi, vẫn không phát hiện tung tích của đồ đệ Chu Dương.
Sau một lúc, Phong Nhàn mở to hai mắt, bắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo đáng sợ, thần niệm của hắn bao phủ Thánh địa Dao Trì, cũng không tìm thấy bóng dáng của Chu Dương. Lẽ nào thật sự có Thánh nhân ngoại giới ra tay, bắt giữ Chu Dương, vả lại còn thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mặc dù Nhàn Thánh không nói lời nào, nhưng những người xung quanh đều cảm thấy bầu không khí vô cùng áp bức, Nhàn Thánh lúc này có lẽ là đang trong trạng thái nổi xung thiên, đệ tử mà hắn hài lòng nhất đã mất tích, trong lòng không khỏi tức giận.
Cảm thấy vừa kỳ lạ vừa hoảng sợ.
Chu Dương ở Thánh địa Dao Trì lại biến mất một cách kỳ quặc khó hiểu.
Đây đúng là điều vô lý trong thiên hạ.
Vù!
Một luồng sức mạnh Thánh cảnh khác bao phủ đến, chỉ thấy một nam nhân trung niên cao lớn uy phong đang cưỡi trên một thanh kiếm khổng lồ dài đến trăm trượng, hắn uy vũ bất phàm, ánh mắt sắc bén, trong đó dường như có kiếm ý lưu chuyển, toàn thân phóng ra kiếm ý sắc nhọn.
Vân Thánh Lý Hạc Vân sà xuống trước mặt Phong Nhàn.
“Không thể tìm thấy thật sao?” Lý Hạc Vân cất giọng hỏi, hắn cũng bị làm cho sợ hãi.
Có kẻ bắt cóc người ở Thánh địa Dao Trì, lần này là Chu Dương, lần sau có thể là người khác, vì vậy chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là thần thánh phương nào giở trò sau lưng.
“Không có, hơi thở biến mất sạch sẽ.” Phong Nhàn nhíu mày, nói: “Nhưng ý chí Thánh giả mà ta để lại trên người Chu Dương vẫn chưa bị kích hoạt, có nghĩa là tạm thời Chu Dương vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, đáng ghét, rốt cuộc là ai đã ra tay?”
Phong Nhàn bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải kẻ thù của hắn đã ra tay hay không.
Lý Hạc Vân cất lời: “Ô Dận lão quái hận ngươi đến tận xương tủy, ngàn năm trước ngươi đã cướp của hắn một gốc thánh dược, hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng, Ảnh Độn thuật mà Ô Dận lão quái tu hành nay đã thành, lẽ nào là Ô Dận lão quái đã bắt đồ đệ của ngươi đi?”
Ô Dận, một Thánh giả mạnh mẽ, xếp thứ chín trên bảng Thánh, tiếng tăm lừng lẫy ở Hoang vực, người này có tính cách quái gở, những ai đã từng đắc tội với hắn thường sẽ bị ghi vào một cuốn sổ nhỏ, đợi cơ hội trả thù, vả lại Ô Dận lão quái đã tu hành Ảnh Độn thuật.
Ảnh Độn thuật cực kỳ thần bí, chỉ cần có cái bóng, là có thể nhập cơ thể vào trong cái bóng đó.
Nếu là Ô Dận ra tay, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng cái bóng của các đệ tử ra vào Thánh địa Dao Trì, thần không biết quỷ không hay tiến vào Thánh địa Dao Trì.
Phong Nhàn nhíu mày, Ô Dận này là một kẻ thù lớn của hắn, thù hận giữa hai bên không thể hóa giải.
Phong Nhàn nói: “Có lẽ không có khả năng đó đâu, năm đó Ô Dận bị Thánh chủ đánh cho một chưởng bị trọng thương, trong lòng sợ hãi Thánh chủ, hắn nào dám công khai xâm nhập vào Thánh địa Dao Trì.”
“Loan Kinh Hồng thì sao?” Lý Hạc Vân hỏi.
Phong Nhàn nheo mắt, khả năng là Loan Kinh Hồng lại rất cao.
Loan Kinh Hồng đứng thứ 20 trong bảng Thánh, đã mở ra một gia tộc hưng thịnh, Chu Dương từng giết chết một truyền nhân được Loan Kinh Hồng để mắt đến, rất có khả năng Loan Kinh Hồng đã bắt Chu Dương đi, có điều, Loan Kinh Hồng không giỏi ẩn giấu hơi thở, chạm mặt ở bên ngoài có lẽ hắn sẽ dám ra tay, nhưng sẽ không dám đến Thánh địa Dao Trì.
Thế là, Phong Nhàn lắc đầu.
Lý Hạc Vân nói: “Nay Thánh chủ đã không còn ở Thánh địa, nhưng chỉ có một người có thể tránh khỏi cảm nhận của ta.”
Phong Nhàn hỏi: “Ai?”
Lý Hạc Vân đáp: “Thành chủ của thành Bạch Vân, Hướng Đông Hoa.”
“Hắn…” Hai mắt của Phong Nhàn bỗng trở nên sắc bén.
Thực lực của Hướng Đông Hoa này trên bảng Thánh không được tính là quá mạnh, thứ hạng cũng thấp, nhưng xuất thân của Hướng Đông Hoa lại rất bí ẩn, đặc biệt là tất cả võ học của hắn rất thần bí, Liễm Tức thuật mà hắn tu hành là bí ẩn không có lời giải được Hoang vực công nhận.
Vì tranh giành cơ hội, Hướng Đông Hoa này đã từng đắc tội với những kẻ mạnh trong bảng Thánh, nhưng hắn đã ung dung chạy thoát bằng Liễm Tức thuật, ngoài 1000 mét hắn có thể né tránh cảm nhận thần niệm của Thánh nhân, cũng có thể nói, Hướng Đông Hoa chỉ cần cách xa kẻ địch cấp Thánh cảnh ngoài 1000 mét, kẻ địch sẽ không thể cảm nhận được hơi thở của hắn, không có cách nào truy tìm được.
Điều này quả thật là không thể hiểu được.
Nếu Hướng Đông Hoa muốn xâm nhập vào Thánh địa Dao Trì, chỉ cần nắm được vị trí của ngũ đại Thánh cảnh bọn họ, cách xa bọn họ 1000 mét, thì bọn họ sẽ không thể cảm nhận được hơi thở của Hướng Đông Hoa.
Phong Nhàn nói: “Giữa ta và Hướng Đông Hoa không có hận thù.”
Lý Hạc Vân nói: “Có thể là kẻ thù của ngươi đã trả một số tiền rất lớn, uỷ thác cho Hướng Đông Hoa.”