Chương 125: Bị đùa giỡn không nóng giận (1)
Thánh thành!
Phong Nhàn và Lý Hạc Vân ẩn trốn trong bóng tối, vẻ mặt âm u như nước, cơn tức giận trong mắt tưởng chừng như muốn thiêu đốt xuyên qua chín tầng trời, không vì cái gì khác, bởi vì bọn họ lần nữa đợi năm ngày, như cũ vẫn không có động tĩnh, bọn họ hiểu ra, lại bị đùa giỡn rồi.
“Tức chết ta mà.”
Phong Nhàn phẫn nộ điên cuồng nói, khí tức chấn động tràn ra, khiến không gian nổ tung.
Uy năng cấp Thánh quá khủng khiếp, chấn động hư không, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
Phong Nhàn sắp tức điên rồi, bên cạnh, vẻ mặt Lý Hạc Vân, không tốt hơn Phong Nhàn bao nhiêu.
Không ngoài ý muốn, bọn họ lại bị người trong bóng tối đùa giỡn.
Hai người Phong Nhàn và Lý Hạc Vân lại lần nữa tay không trở về, mà hai lần liên tiếp, đạo tâm đều hơi bất ổn, là Thánh cảnh cao cao tại thượng, lại bị đùa bỡn như vậy, tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.
Vừa trở lại Thánh địa, môn hạ Hoàng cảnh lập tức đến bẩm báo, bọn họ đã phát hiện ra áo giáp của Chu Dương.
Động phủ của Phong Nhàn, có một bộ áo giáp màu xanh lam vỡ nát rơi trên mặt đất, ảm đạm không còn rực rỡ, đã mất đi thần tính ban đầu của nó.
Phong Nhàn nhìn chằm chằm áo giáp màu xanh lam, đây là pháp bảo hộ thân hắn đưa cho Chu Dương, một Hoàng khí.
“Ngươi tìm thấy nó ở đâu?” Phong Nhàn nhìn chằm chằm vào Nhân Hoàng đã đưa áo giáp Lam Linh đến, trầm giọng hỏi.
“Ở gần núi Tử Huyền, một đệ tử phát hiện.” vị Nhân Hoàng này trả lời, ngừng một lát, thêm vào một câu: “Nhàn Thánh, ở đây còn có một bức thư.”
Phong Nhàn mở bức thư ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó đưa cho Lý Hạc Vân.
Lý Hạc Vân nhận lấy xem qua, chỉ thấy bên trên viết:
“Lần này cảnh cáo ngươi, đừng mai phục ở gần đó nữa, lần sau trực tiếp gửi thi thể của Chu Dương đến.”
“Được thôi, ngươi lui xuống trước đi” Phong Nhàn phất tay, bảo vị Nhân Hoàng này lui ra.
Vị Nhân Hoàng này cũng thấy rằng Phong Nhàn đang trong trạng thái nổi điên, hết sức kiềm nén, nói một câu cáo lui, sau đó liền rời khỏi.
Phong Nhàn nhìn Lý Hạc Vân, híp mắt, nói: “Chẳng lẽ những gì chúng ta làm, đều bị người trong bóng tối tận mắt nhìn thấy, hắn nắm chúngta trong lòng bàn tay, dắt mũi chúng ta.”
Lý Hạc Vân trầm ngâm, gật đầu, trong lòng cực kì ngột ngạt.
Thưc ra bọn họ đã nghĩ sai, chẳng qua là do Lục Trần theo đuổi “sự thận trọng” một cách quá đáng, vì hắn biết hai vị Thánh giả không thể nào dễ dàng từ bỏ cá vẩy rồng, hơn nữa hận hắn đến ngứa răng, sao lại có thể ngoan ngoãn giao cá vẩy rồng ra được.
Nhất định sau khi lăn lộn bọn họ mấy lần, mới chọn từ bỏ.
Gửi áo giáp Lam Linh tả tơi đến chỉ là bước đầu tiên.
Một lát sau, Phong Nhàn nghiến răng nói: “Bây giờ nên làm gì đây?”
Vẻ mặt Lý Hạc Vân u ám: “Đương nhiên không thể chấp nhận như vậy được, hai người chúng ta bị đùa giỡn như thế, truyền ra ngoài còn không làm cho người khác cười rớt răng sao, nhất định phải tóm được người phía sau ra.”
Phong Nhàn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Quả nhiên, ngày hôm sau lại có đệ tử nhặt được một bức thư, đưa đến chỗ bọn họ.
Nội dung trên thư giống như trước đây, chính là bảo hắn đem Long Lân Ngư đến Thánh thành.
Hai người vẫn đi như cũ, mặc dù lần này cũng như hai lần trước, có khả năng cao bị người phía sau đùa giỡn, nhưng bọn họ bất chấp tất cả mà đi, chỉ có một lý do, chính là người phía sau quyết tâm có được Long Lân Ngư của hắn, sẽ không từ bỏ.
Bọn họ chắc chắn có thể đợi được người kia.
Thế nên, hai người lại đi nằm vùng.
…
Gần đây, tâm trạng của Bành Diệu rất vui vẻ, bởi vì kẻ thù không đội trời chung của hắn lại bị cường giả thần bí bắt cóc rồi, hắn có hơi cười trên nỗi đau của người khác, vì hắn rất không thích Chu Dương cao cao tại thượng như vậy, không để ai vào mắt.
“Đáng đời, cho ngươi gây thù chuốc oán khắp nơi, đừng cho rằng là đồ đệ của Thánh giả thì không ai dám đụng đến” Bành Diệu lạnh lùng cười nói.
Mấy ngày nay, Bành Diệu ở quảng trường Tiên Hạc tu luyện Bạch Hạc kiếm pháp, Bạch Hạc kiếm pháp là môn kiếm pháp cấp Thánh được sư tôn truyền dạy, kiếm pháp cứng rắn mạnh mẽ ác liệt, kiếm khí ngút trời, tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, nghe nói kiếm khí có thể ngưng tụ lại thành một con Bạch Hạc bất khả chiến bại, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Bành Diệu đứng giữa sân, tay cầm một thanh trường kiếm, ở đây tu luyện Bạch Hạc kiếm pháp, chỉ thấy Bành Diệu xuất kiếm nhanh như chớp, kiếm khí toàn thân gào thét, chọc thủng không gian, hắn dùng trường kiếm để dẫn dắt kiếm khí, kiếm khí theo hắn múa kiếm mà di chuyển.
Dần dần, kiếm khí càng tụ càng nhiều, ngưng kết thành một con Bạch Hạc, mang theo kiếm uy cuồn cuộn, bị trường kiếm dẫn dắt, bay lượn trên không trung.
Xung quanh, rất nhiều đệ tử đang xem bàng Diệu thi triển kiếm pháp.
“Luồng kiếm uy này thật mạnh, ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ” một đệ tử Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, nhìn thấy Bạch Hạc bay lượn trên trời cao, tự mình lẩm bẩm.
Uy thế của Bạch hạc kiếm khí tỏa ra, thật là quá mãnh liệt, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
“Phải đó, sư đệ Bành Diệu quá lợi hại, đã nắm vững cốt lõi của Bạch Hạc kiếm pháp.”
“Bạch Hạc kiếm pháp vừa xuất hiện, rất ít người cùng thế hệ là đối thủ của sư đệ Bành Diệu.”
Các đệ tử xung quanh nhao nhao nói.
Bành Diệu đương nhiên nghe được lời khen ngợi của mọi người xung quanh, nhếch mép mỉm cười đắc ý, hắn thu lại kiếm khí, Bạch Hạc bay lượn trên không trung biến mất, sau đó, hắn xoay người bay lên, bay về hướng động phủ của mình, dự định bế quan mấy ngày.
Hắn bay thẳng trên không, đột ngột, cảm giác sởn tóc gáy truyền khắp cơ thể.
Bụp!
Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, Bành Diệu cảm thấy sau đầu mình vô cùng đau đớn, mắt nổ đom đóm.
“Gào.”