Chương 126: Bị đùa giỡn không nóng giận (2)
Bành Diệu nhịn không được hét lên, cực kì đau đớn, đau đến nỗi nước hắn cũng muốn chảy ra.
“Ai…”
Bành Diệu tức giận nói.
Còn chưa kịp quay người lại, đau đớn sau đầu lại lần nữa truyền đến, khiến trước mắt hắn tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.
…
Thánh thành!
Phong Nhàn và Lý Hạc Vân vẫn đang nằm vùng, hai người ở trong một nhà trọ bên cạnh, nhưng thần niệm không hề rời khỏi nơi đặt nhẫn không gian, đột nhiên, vẻ mặt Lý Hạc Vân hơi thay đổi, lập tức đứng dậy.
“Làm sao vậy?”
Tình trạng khác thường của Lý Hạc Vân, thu hút sự chú ý của Phong Nhàn.
“Bành Diệu xảy ra chuyện rồi” Lý Hạc Vân mở miệng nói: “Ta phải quay về một chuyến, ngươi trấn giữ ở đây hay là quay về trước.”
Phong Nhàn nói: “Ta cùng quay về với ngươi.”
Thế là, hai người quay về Thánh địa Dao Trì, ở bên ngoài động phủ của Bành Diệu, nhìn thấy Bành Diệu đang ngất xỉu.
Chỉ thấy vẻ mặt Bành Diệu nhợt nhạt, vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Mặc dù Bành Diệu không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phía sau đầu u lên một cục lớn.
Bên cạnh, còn có hai vị Hoàng giả, là bọn họ phát hiện ra Bành Diệu ngất xĩu ở bên đường, lập tức truyền âm cho Lý Hạc Vân, bảo Lý Hạc Vân quay về.
“Là ai làm?” ánh mắt Lý Hạc Vân lạnh lùng hỏi.
“Không biết.”
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Dừng một lát, một người trong đó nói: “Vân Thánh, là đệ tử phát hiện ra trước, bọn họ phát hiện Bành Diệu nằm trên mặt đất, đã hôn mê.”
“Đúng rồi, còn có một bức thư” một người khác, từ trong ngực lôi ra một bức thư.
Lý Hạc Vân nhận lấy xem qua, chỉ thấy phía trên viết: “Lý Hạc Vân, đây là ân oán giữa Phong Nhàn và ta, tốt nhất ngươi đừng dính vào, lần này cảnh cáo ngươi, nếu như tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, lần sau sẽ là một thi thể bày trước mặt ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Lý Hạc Vân liếc nhìn Phong Đằng, nói: “Xem ra là kẻ thù cũ của ngươi, kẻ địch ở ngoài sáng, chúng ta lại ở trong tối, nếu không thì chờ lần này rồi thôi, đợi Thánh chủ trở lại giải quyết, Thánh chủ thần thông quảng đại, hẳn là có thể tìm ra người phía sau.”
Lý Hạc Vân nhìn Bành Diệu đang hôn mê, có hơi sợ hãi, hắn thử đẩy đầu Bành Diệu, chỉ thấy phía sau đầu, sưng lên như cái bánh bao lớn.
Không nỡ nhìn thẳng.
Phong Nhàn nghiến răng, nói: “Ngươi lui ra đi, một mình ta đi nằm vùng, nếu thực sự không được, thì chỉ có thể đợi Thánh chủ quay lại.”
Hai người mới bắt đầu lửa giận ngút trời, đến bây giờ không còn nóng nảy.
Suy cho cùng, kẻ địch này ẩn nấp quá tốt, trốn trong bóng tối, lại có thể theo dõi bọn họ, biết rõ mọi động thái của bọn họ.
Bất kể làm như thế nào, kẻ địch đều nắm rõ động tĩnh của bọn họ trong lòng bàn tay.
Gần đây, thánh địa Dao Trì không được yên bình cho lắm, liên tiếp xảy ra ba chuyện kỳ lạ.
Đầu tiên là hai con Long Lân Ngư bị đánh cắp, ngay cả thánh nhân ra tay cũng không thành công, không tìm thấy tên đạo tặc kia, trở thành một vụ án không có lời giải.
Sau đó Chu Dương, đồ đệ tâm đắc của Nhàn Thánh, bị bắt cóc bởi một cường giả bí ẩn ở thánh địa Dao Trì, còn yêu cầu Nhàn Thánh mười con Long Lân Ngư mới thả người. Chu Dương vẫn chưa tìm được, Bành Diệu lại bị tập kích, nghe nói Bành Diệu rất thê thảm, được người ta tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh bên vệ đường, sau gáy sưng lên một cục u lớn như cái bánh bao, một mảnh màu xanh, bên trong đầy máu bầm.
Cũng không biết ai đã ra tay điên cuồng như vậy, thực sự quá tàn nhẫn.
Bởi vì đồ đệ Bành Diệu bị uy hiếp, Lý Hạc Vân đành phải rút lui khỏi cuộc săn đuổi cùng Phong Nhàn. Hắn canh giữ ở thánh địa Dao Trì, tránh để đồ đệ bị thương lần nữa, bởi vì người thần bí giống như ở khắp mọi nơi, trước khi Thánh chủ trở về, hắn không thể cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Lần này, cục u sau gáy Bành Diệu là lời cảnh báo của người thần bí, lần sau có thể sẽ lại giống như Chu Dương, cả người biến mất.
Nhàn Thánh ngồi chờ một mình, Lý Hạc Vân ở trong thánh địa Dao Trì tiếp ứng.
Thánh thành cũng chỉ cách thánh địa chừng trăm dặm, với tốc độ đi đường của Thánh cảnh thì chỉ cần ba bốn lần hít thở là có thể tới nơi, nếu như cường giả bí ẩn tới lấy nhẫn không gian, Lý Hạc Vân cũng có thể chạy tới trước để trợ giúp.
Thế nhưng, Phong Nhàn ngồi chờ một mình suốt mười ngày nhưng vẫn không có người nào đến lấy chiếc nhẫn.
Người đến là một vị Nhân Hoàng, tới thánh thành để tìm Phong Nhàn.
"Nhàn Thánh." Hắn mở miệng nói, há to miệng, có chút ngập ngừng.
"Người thần bí để lại một mảnh giấy nhắn?" Phong Nhàn hỏi.
"Đúng vậy."
Vị Nhân Hoàng này do dự vài giây, nhưng vẫn đưa mảnh giấy cho Phong Nhàn.
Phong Nhàn mở ra xem, trên chỉ thấy viết: "Ta biết ngươi luôn ngồi chờ, nhưng ta nhất định sẽ không tới lấy, mặc kệ ngươi, thế nào, kinh bất kinh hỉ, ý bất ý ngoại."
Nội tâm Phong Nhàn vốn rất bình tĩnh thì đột nhiên nổi trận lôi đình, cơn thịnh nộ từ trên người hắn bùng phát. Phong Nhàn thật sự rất tức giận, tác phong của người làm việc trong bóng tối, quả thực quá mẹ nó khinh người.
Bỏ mặc ở nơi này thì thôi đi, còn nói thêm mấy lời châm chọc không thể chịu nổi.
"Đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta sẽ bóp chết ngươi." Phong Nhàn tức giận nói xong, xé rách không gian, trở về thánh địa Dao Trì.
Lại nói Phong Nhàn trở lại thánh địa được hai ngày, thuộc hạ lại nhặt được một phong thư khác, vẫn là lời nói uy hiếp như cũ, nhưng nội dung trên đó lại khiến Phong Nhàn trở nên nghiêm túc, nguyên văn là thế này:
"Phong Nhàn, nghe nói Thánh chủ các ngươi thu nhận một đồ đệ nam, hãy giao nhẫn không gian cho người này, ta sẽ dành thời gian để lấy chiếc nhẫn từ trong tay hắn. Ngươi tốt nhất đừng mai phục ở bên cạnh hắn, nếu không, ta sẽ giết hắn. Nếu như đồ đệ của Thánh chủ vì ngươi mà chết, Thánh chủ tất nhiên sẽ trách tội ngươi."
"Ngươi và ta không cần lãng phí thời gian. Ngươi tìm không thấy ta, nhưng ta đã làm những gì ngươi đều biết rõ ràng. Khi nào ta lấy được Long Lân Ngư một cách an toàn thì khi đó đồ đệ ngươi mới có thể trở về."
Phong Nhàn xem hết nội dung, trầm mặc.
Người trong bóng tối thật thần thông quảng đại, biết Thánh chủ còn có một đồ đệ nam.
Làm như vậy, quả thực là chơi hắn một phen.
Hắn không thể không nghĩ đến đồ đệ của Thánh chủ, nếu như vẫn bí mật theo dõi như trước, khó tránh khỏi người phía sau sẽ giết chết đồ đệ của Thánh chủ.