Chương 127: Chủ động đưa đến tay
Chẳng lẽ, hắn thật sự phải vứt bỏ mười con Long Lân Ngư mới có thể đổi đồ đệ về.
Phong Nhàn không chắc chắn về điều đó nên đã đi tìm Lý Hạc Vân bàn bạc. Ánh mắt của Lý Hạc Vân lộ ra dị sắc, người trong bóng tối thực sự nắm rất rõ về bọn họ, hắn ngữ trọng tâm trường nói: "Phong Nhàn, lần này ngươi phải chịu thiệt thòi rồi, không thể để đồ đệ của Thánh chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những thứ khác chờ Thánh chủ trở lại rồi hẵng nói."
"Xem ra chỉ có thể làm như thế." Phong Nhàn cười khổ một tiếng, bị hành hạ lâu như vậy, tâm trí hắn cũng rất mệt mỏi.
Đỉnh Thần Phong!
"Đã đến lúc thu lưới." Lục Trần nói thầm một câu, đi vào cung điện, thả Đỗ Nghị từ bên trong ra, mở miệng nói: "Ngươi đi đi."
Đỗ Nghị sững sờ, người này thế mà lại thả hắn đi.
"Cảnh cáo ngươi một câu, ngươi phải coi như không biết cái gì cả, dù sao ngươi cũng ăn không ít Long Lân Ngư rồi." Lục Trần nhìn Đỗ Nghị nói.
Đỗ Nghị không nói gì, hắn cũng biết ăn Long Lân Ngư tương đương với lên thuyền giặc, không thể đi xuống được. Mặc dù hắn hoàn toàn có thể đến chỗ Nhàn Thánh báo cáo rằng Lục Trần trộm Long Lân Ngư, nhưng đối phương lại là đồ đệ của Thánh chủ.
Cho dù Nhàn Thánh biết thì đã có sao, chẳng lẽ hắn dám trừng phạt hoặc giết đồ đệ của Thánh chủ ư?
Đối phương không những không có việc gì mà bản thân còn có thể bị người trên đối phương chú ý đến, mất nhiều hơn được.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng hắn vẫn có sự cân nhắc.
"Ta biết rồi." Đỗ Nghị nói một câu, sau đó liền rời đi.
Sau khi Đỗ Nghị rời đi, Lục Trần đứng tại chỗ trầm ngâm, hắn đã đi ba bốn tháng, lâu hơn dự kiến ba tháng, đã đến lúc chuẩn bị trở về, dù sao bây giờ lão già vẫn còn đang trong vòng xoáy.
Tề Hoàng cao cao tại thượng, không thể nào đích thân tới Vương thành.
Nhưng lại khó có thể tránh khỏi những Vương giả khác sẽ tập kích. Lão già tu luyện hai môn thánh pháp, sức chiến đấu tăng lên nhanh chóng, đối mặt với Vương giả tuyệt đỉnh dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát. Chỉ có điều hắn đã giết chết đồ đệ của một vị Kiếm Vương, nếu như Kiếm Vương đích thân tới, có lẽ không thể chạy thoát.
Nhưng trước khi đi, hắn đã dùng Thiên Thu kiếm quyết đánh chết đồ đệ của Kiếm Vương.
Khi Kiếm Vương biết được người ngoài dùng Thiên Thu kiếm quyết để giết đồ đệ, phỏng chừng sẽ suy đoán về lai lịch của hắn, trước khi hắn xuất hiện có lẽ sẽ không dám động thủ.
Tuy là như vậy, nhưng hắn vẫn phải quay trở về một chuyến.
Lục Trần ngồi trên một tảng đá lớn bên sườn núi, nhìn màn sương trắng mờ ảo phía dưới.
Lúc Phong Nhàn chủ động đưa Long Lân Ngư tới tận cửa, hắn liền rời đi.
Thánh địa Dao Trì.
"Sư huynh."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Lục Trần quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Khuynh Thành đang lẳng lặng đứng ở phía sau hắn. Liễu Khuynh Thành mặc một chiếc váy dài màu tím, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, thật giống như một phong cảnh tuyệt mỹ.
Liễu Khuynh Thành nghi ngờ nói: "Sư huynh, hình như ngươi đang có tâm sự."
Lục Trần cười khổ nói: "Cũng không biết sư phụ đang làm gì, ta đang chuẩn bị rời đi nên trước khi đi định nói lời tạm biệt với nàng."
Liễu Khuynh Thành hỏi: "Sư huynh muốn đi đâu, chẳng lẽ không ở thánh địa tu luyện nữa?"
Lục Trần lắc đầu, nói: "Ở thánh địa an ổn tu luyện, còn không bằng đi ra ngoài lịch luyện. Lần này rời đi, có lẽ ta sẽ lang bạt khắp Hoang Vực, nhìn khắp chốn xem có nơi nào vui vẻ không. Giang hồ hạo hãn, hữu duyên tái kiến."
"A."
Liễu Khuynh Thành lên tiếng.
"Này, hai sư huynh muội các ngươi." Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Không biết từ khi nào, Phong Nhàn đã lặng lẽ đứng trước mặt bọn họ.
Phong Nhàn làm theo bức thư của người thần bí, định bụng giao nhẫn không gian có trang bị Long Lân Ngư cho Lục Trần, vì vậy liền đi tới Thần Phong.
"Bái kiến Nhàn Thánh tiền bối." Liễu Khuynh Thành nhẹ giọng gọi một câu, sau đó hỏi thăm: "Hôm nay Nhàn Thánh tiền bối tới là để cầu kiến sư tôn phải không, có điều sư tôn đã ra ngoài rồi, hiện tại vẫn chưa về."
"Không không không." Phong Nhàn lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lục Trần, nói: "Hôm nay ta tới là để gặp sư huynh ngươi."
Liễu Khuynh Thành nghi hoặc, Nhàn Thánh vậy mà lại tới gặp sư huynh của nàng.
Lục Trần tâm như gương sáng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngây ngốc: "Nhàn Thánh tiền bối hạ cố đến chơi Thần Phong, không biết tìm ta có chuyện gì vậy?"
"Là như vậy."
Phong Nhàn do dự một lúc, nhưng vẫn lựa chọn kể lại đầu đuôi sự việc, Lục Trần sau khi nghe xong lập tức cự tuyệt, nói: "Bà mẹ nó, Nhàn Thánh tiền bối, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa, ngươi đưa nhẫn không gian cho ta, lại ẩn trốn ở sau lưng, lỡ như người trong bóng tối giết ta thì làm thế nào."
"Ta biết, đồ đệ Chu Dương của ngươi bị bắt đi, còn đồ đệ Bành Diệu của Vân Thánh lại bị đánh lén khi hắn đi mai phục cùng với ngươi, sau gáy sưng lên cục u lớn như bánh bao, đến bây giờ vẫn chưa biến mất, không phải ngươi đang khiến ta gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy chứ?"
Lục Trần cự tuyệt thỉnh cầu của Phong Nhàn mà không chút do dự.
Nhưng trong lòng hắn đang cười trộm, ừm, một tháng này làm nền không phí công, Phong Nhàn không chỉ lấy ra mười con Long Lân Ngư, còn ngoan ngoãn đưa đến tận tay hắn.
Phong Nhàn lúng túng cười: "Yên tâm, sau khi đưa nhẫn không gian cho ngươi thì ta sẽ không ở trong bóng tối quan sát nữa. Mục tiêu của người thần bí là Long Lân Ngư chứ không phải ngươi."
"Thật không?" Lục Trần ngờ vực: "Ngươi sẽ không mai phục trong bóng tối nữa?"
Phong Nhàn nghiêm mặt nói: "Người thần bí có năng lực quá mạnh, biết rõ ta như lòng bàn tay, ta sẽ không lấy nguy hiểm của ngươi ra nói đùa."
Những gì Phong Nhàn nói đều là sự thật, dù gì Lục Trần cũng là đồ đệ của Thánh chủ, nếu như hắn mai phục xung quanh làm nổi giận người thần bí, khiến đối phương giết chết Lục Trần, món nợ này không phải tính trên đầu hắn sao.
"Vậy được rồi, ta giúp tiền bối, coi như làm việc thiện." Lục Trần nói với vẻ mặt chính nghĩa.
Nội tâm Phong Nhàn hơi xúc động, nói: "Lục Trần, cảm ơn ngươi."
"Nhàn Thánh khách khí rồi." Lục Trần xua tay, sau đó nghi ngờ nói: "Nhàn Thánh tiền bối tin tưởng người thần bí như vậy sao, giao Long Lân Ngư thì sẽ thả Chu Dương ra?"