Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 145: Đây cũng quá trùng hợp (2)

Chương 145: Đây cũng quá trùng hợp (2)


Đợi ở Thanh vực, cũng chính là nơi hoạt động của hỗn thế đại ma vương, quả thực rất nguy hiểm.
Nhưng điều Võ Vương trăm triệu không nghĩ tới chính là, bản thân ở Hoang vực hẻo lánh như vậy, vậy mà cũng có thể gặp hỗn thế đại ma vương.
Tuy rằng đã sớm biết, hỗn thế đại ma vương Lục Trần, tên giống với con nối dõi của quân vương Lục quốc, nhưng mà Võ Vương không để trong lòng, dù sao thiên hạ lớn như vậy, nhân vật trùng tên trùng họ nhiều vô kể, cho tới bây giờ, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này.
Võ Vương mới biết được, thì ra Lục Trần con nối dõi của Lục Chính Hằng, là hỗn thế đại ma vương của Thanh vực.
Trong tối, Lâm Thành vốn tưởng rằng Võ Vương muốn ra tay, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm chuột thấy mèo của Võ Vương, thả lỏng đề phòng.
“Có lẽ ngươi là hộ vệ của người nào đó mà ta quen.” Lục Trần nhìn chằm chằm Võ Vương tỉ mỉ, cuối cùng, hắn phát hiện chỗ vấn đề, chỗ cổ tay của tay áo Võ Vương, xăm hình vẽ của kim nguyên bảo, trong phút chốc, Lục Trần đã biết thân phận của người này.
Võ Vương phát hiện Lục Trần nhìn chằm chằm cổ tay áo hắn, vội vàng bất động thanh sắc che hình xăm, đáng tiếc đã muộn.
“Thì ra là hộ vệ của nhà tam sư huynh, thế nào, ngươi muốn ra tay với lão già nhà ta à.” Lục Trần nghĩ đến tên xem tiền như mạng nào đó, và mỗi lần nhìn thấy mình đều muốn liều mạng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác.
Võ Vương nghe thấy Lục Trần nói như vậy, lập tức không chạy.
Đây là hỗn thế đại ma vương, sư đệ của thiếu chủ Kim Anh Tuấn nhà mình, có việc gì hay không hắt bát nước bẩn lên người thiếu chủ nhà mình, bôi nhọ, làm hại thiếu chủ của mình cũng thành kẻ thù chung của Thanh vực.
Võ Vương bị chọc thủng thân phận, cũng không trầm mặc, ôm quyền cung kính nói: “Kim Mông tham kiến Lục công tử.”
Kim Mông, tên thật của Võ Vương, bởi vì gia nhập gia tộc Kim gia đứng đầu Thanh vực, được ban cho họ Kim.
“Trước qua đây đợi đi.” Lục Trần thản nhiên nói.
Kim Mông gật đầu, đi tới bên cạnh Lục Trần, hắn biết, cho dù như thế nào bản thân cũng không thể ra tay với Lục Chính Hằng, nói đùa, Lục Chính Hằng là phụ thân của hỗn thế đại ma vương, hắn còn dám ra tay, đây không phải sống nhàm chán sao.
Lục Trần còn là sư đệ của thiếu chủ Kim Anh Tuấn nhà mình, hai người bái nhập môn hạ của đại năng Thánh cảnh nào đó đứng đầu Thanh vực, là quan hệ sư huynh đệ.
Ngoài ra, bối cảnh của vị hỗn thế đại ma vương này cũng sâu không lường được, không chỉ là đệ tử của vị kia, hơn nữa có thể tùy ý ra vào Kiếm Đế cung, hắn từng thấy qua, tồn tại kiếm hoàng của Kiếm Đế cung, cung kính đối với hỗn thế đại ma vương.
Ngoài ra, có tin đồn nói bối cảnh thật sự của hỗn thế đại ma vương, là vị Thần Nữ rực rỡ giống như ánh trăng của Thanh vực.
Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng sẽ không ra tay.
Lục Trần bên cạnh cũng đang cảm thán, thế giới này sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như thế, ở hoàng triều hẻo lánh của Hoang vực, vậy mà đồng thời xuất hiện hai người có quan hệ với hắn.
Kiếm Vương, đến từ Kiếm Đế cung, ẩn cư ở Đại Tề.
Kim Mông, hộ vệ của gia tộc Anh Tuấn sư huynh.
Không thể không nói, đây cũng quá trùng hợp rồi.
Bên cạnh, hai người Lục Chính Hằng và Lâm Thành không lời nào để nói, cảm giác giống như giấc mơ, Võ Vương Kim Mông của Đại Tề, làm sao nhìn thấy Lục Trần thì bị dọa thành như vậy.
Bọn họ nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không nghĩ ra, vì sao một Vương giả tuyệt đỉnh có thể e ngại một tiểu Siêu Phàm như thế.
Không cần phải nói, Võ Vương Kim Mông cũng đứng ở phe bọn họ.
Thừa dịp chiến đấu của Kiếm Thu Dịch và Trấn Yêu Vương còn chưa kết thúc, Lục Trần thường liếc Kim Mông một cái, nhíu mày thành một chữ ‘xuyên’, đang cân nhắc vì sao thân là hộ vệ Vương cảnh của gia tộc đứng đầu Thanh vực, có thể đến Đại Tề hẻo lánh của Hoang vực.
Còn ở Đại Tề trà trộn thành Võ Vương.
Chẳng lẽ trong Đại Tề, có đồ vật mà gia tộc đó cũng ham muốn.
Sức cảm ứng của Kim Mông nhạy bén thế nào, tuy rằng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Trần, không biết vì sao có chút giật mình.
“Tam sư huynh phái ngươi tới Đại Tề ăn không ngồi rồi, đang tìm kiếm thứ gì sao.” Lục Trần không chút để ý hỏi.
Kim Mông lắc đầu thành trống bỏi: “Không có, ta tới đây chỉ là du ngoạn, không có ý khác.”
Nghe được lời của Kim Mông, Lục Trần trợn mắt, lời này lừa con nít ba tuổi cũng không tín, đang lúc Lục Trần còn muốn nói cái gì, đột nhiên khóe mắt liếc đến trong không trung với tốc độ cực nhanh, rơi xuống một người.
Bịch!
Tiếng nhục thể nặng nề vang lên.
Tro bụi tràn ngập.
Ngay sau đó, một người bay xuống từ không trung, chính là Kiếm Thu Dịch.
Vậy thì người bị khói bụi bao quanh, chính là Trấn Yêu Vương.
Tính toán thời gian, đại khái thời gian mới qua ba bốn phút, Kiếm Thu Dịch đã đánh bại một Vương giả tuyệt đỉnh.
Kiếm Thu Dịch đánh bại Trấn Yêu Vương, chỉ dùng thời gian vài phút, sắc mặt hắn thể hiện rất bình tĩnh, cũng không phải bởi vì nhanh chóng đánh bại một Vương giả tuyệt đỉnh cùng cấp bậc mà đắc chí, giống như mọi chuyện này đều là đương nhiên.
Chờ khói bụi giữa sân tản đi, lộ ra bóng dáng của Trấn Yêu Vương.
Giờ phút này, Trấn Yêu Vương có thể nói là vô cùng chật vật.
Trước khi Trấn Yêu Vương rơi xuống, cả người mặc trường bào màu xanh da trời, tản ra khí tức ôn tồn lễ độ, không nhiễm một hạt bụi, nhưng mà hiện tại dáng vẻ hoàn toàn thay đổi, mặt xám mày tro, trên người đầy vết thương do kiếm, máu tươi đầm đìa, trường bào màu xanh da trời sạch sẽ kia, hiện tại đã biến thành từng mảnh vải.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất