Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 157: Bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi (1)

Chương 157: Bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi (1)


Lục Trần nói: “Nhưng ta đã kiểm tra nạp giới của Tề Hoàng rất kỹ, không hề tìm thấy thứ gì giống như một tấm bản đồ.”
Kim Mông đáp: “Có lẽ, phải đến cung Tề Hoàng tìm người hỏi thử, xem thử có thể tìm ra câu trả lời hay không.”
Lục Trần hỏi: “Chính xác thì Liễu bá chủ đã để lại những thứ gì?”
Kim Mông ngượng ngùng nói: “Điều này ta cũng không biết, phải đợi thu thập hoàn chỉnh bản đồ, đi khám phá xong mới biết được.”
“Ừ.”
Lục Trần ừ đáp lại, cũng chẳng hỏi gì thêm.
Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút tò mò, nghe nói Liễu Kình là đại năng Thánh cảnh cấp ba, cấp độ này trong cửu thiên thập địa cũng là sự tồn tại đỉnh phong nhất, những món đồ để lại nhất định là có giá trị đáng kinh ngạc, chắn hẳn là có cả Thánh khí.
Về việc này, Lục Trần bắt đầu có hứng thú.
Đến lúc đó đợi họ thu thập đủ bản đồ, hắn có thể đi cùng để khám phá.
Vài ngày sau, Lục Trần và những người khác thu dọn đồ đạc, cho tất cả những thứ dùng được vào trong nạp giới, chuẩn bị lên đường đến thành Tề Hoàng, chiếm cứ cung Tề Hoàng, Kiếm Thu Dịch, Kim Mông, Lâm Thành, ngoài ra còn có hơn một nghìn quân cấm vệ.
“Ta cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.” Lục Trần lẩm bẩm khi đếm sĩ số người.
Lục Chính Hằng gọi hai người qua, nói: “Đi nói với quốc sư và Mạc đan sư, chúng ta chuẩn bị dời đến thành Tề Hoàng.”
Lục Trần chợt nhận ra, hoá ra là thiếu hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không.
Chẳng trách cứ luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Lúc trở về không thấy hai người họ, Lục Trần còn tưởng bọn họ đã chạy mất, thì ra là vẫn còn trong vương cung, nhưng hai lão già này làm gì vậy, trong vòng nửa năm qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là Kiếm Thu Dịch đến vương cung ăn nằm chẳng muốn đi.
Tiếp theo, Hạ Thiên dẫn theo Dịch Khuyết đến tấn công, sau đó Võ Vương và Trấn Yêu Vương đến tấn công, sau đó nữa là Tề Hoàng đích thân đến.
Mỗi lần động tĩnh đều lớn như vậy cũng chẳng hề kinh động đến hai lão già này sao?
Sau đó, đám đông đợi gần nửa giờ, hai lão già mới vội vã chạy đến.
Chỉ thấy hai lão già đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, hai mắt trũng sâu, da mặt vàng vọt, cơ thể xanh xao, hoàn toàn là vẻ ngoài của những tên ăn xin ven đường, tuy nhiên, hai người này rất phấn khích, dường như lĩnh vực mà chính mình đang nghiên cứu đã có bước tiến rất lớn, mặt mày rạng rỡ.
Bên cạnh, một đám người nhìn hai lão già đều không nói nên lời, cứ cảm thấy hai người giống như từ bãi rác chui ra.
Kiếm Thu Dịch, Võ Vương và những người khác đều sững sờ, bọn họ đến vương cung lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy hai người kia, trong lòng lấy làm lạ, hai kẻ ăn xin này là ai vậy?
Cả hai mặc kệ những ánh mắt dị nghị của những người xung quanh, vẫn đắm chìm trong niềm vui của riêng mình.
Tả Khưu Thiền hào hứng nói: “Quân vương, trong khoảng thời gian này, ta đã quên ăn quên ngủ để nghiên cứu trận kỳ của Thất Tuyệt kiếm trận cấp năm, thử khắc nó hàng trăm lần, cuối cùng ta đã thành công một nửa, đã khắc xong một nửa đường vân, tiêu tốn toàn bộ sức lực của ta, nhưng cho ta thêm một năm nữa, ta nhất định có thể khắc ra được trận kỳ hoàn chỉnh của Thất Tuyệt kiếm trận cấp năm.”
Tả Khưu Thiền vốn là một trận pháp đại sư ngũ cấp, biết Địa Linh trận cấp năm đơn giản, lần trước Lục Trần đưa cho hắn trận kỳ của Thất Tuyệt kiếm trận cấp năm, hắn đã tập trung nghiên cứu, mặc dù Địa Linh trận và Thất Tuyệt kiếm trận đều là cấp năm, nhưng nó có nhiều hoa văn ẩn phía sau hơn Địa Linh trận, vả lại còn rất trừu tượng.
Nếu không cẩn thận, bao nhiêu công sức đều sẽ đổ sông đổ bể.
Mặc dù bây giờ mới thành công được một nửa, Tả Khưu Thiền vẫn phấn khích đến mức khua tay múa chân.
Không chịu thua kém, Mạc Hành Không cũng nói: “Quân vương, ta đã luyện chế được đan dược cấp năm, từ luyện đan sư tứ phẩm thăng lên ngũ phẩm rồi.”
Nói xong, Mạc Hành Không ưỡn ngực lên, tự hào nhìn xung quanh.
Kiếm Thu Dịch và những người khác đều sửng sốt, ánh mắt khác thường, trong hai kẻ ăn xin này, một người lại là trận pháp sư ngũ cấp, một người là luyện đan sư ngũ phẩm.
Tuy rằng ngũ phẩm ở ngoại giới, cho dù là trận pháp sư hay luyện đan sư cũng tốt, nhưng cũng không quý giá đến như vậy, nhưng một khi đột phá đến lục, thất phẩm thì vô cùng quan trọng, hai lão già này có tiềm lực rất lớn.
“Quân vương, ngài vội vàng gọi bọn ta ra làm gì vậy?” Hai lão già lấy làm lạ hỏi, trong ánh mắt lộ ra sự mù mịt.
Hai người vì không muốn trong lúc nghiên cứu bị bên ngoài quấy rầy, cho nên đã đặt ra cấm chế, âm thanh bên ngoài không lọt vào được, trừ phi cung điện của vương cung sụp đổ, biến thành phế tích, mới có thể quấy nhiễu đến bọn họ.
Không đợi Lục Chính Hằng lên tiếng, Tả Khưu Thiền đã vội vàng nói: “Ta biết rồi, có phải là Kiếm Vương đến tấn công nên chúng ta phải rời đi không?”
Lần trước, hai lão già không bế quan hoàn toàn, cảm nhận được Vương chiến liền ra ngoài thăm dò thử, biết được quân vương đã giết chết hai Vương giả, còn bắt giữ các nhân tài trẻ tuổi của hai nước, trong đó có hai vị thiên kiêu là đệ tử của Kiếm Vương, có lẽ lần này là do Kiếm vương tấn công nên buộc phải rời đi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất