Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 158: Bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi (2)

Chương 158: Bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi (2)


Quân vương tuy rất mạnh mẽ, nhưng không thể đối phó với Kiếm Vương.
Kiếm Thu Dịch: “...”
Nghe được lời nói của hai người, đám người càng nhìn họ với ánh mắt càng kỳ lạ hơn.
Đặc biệt là một đám cấm vệ, ánh mắt lộ ra sự cạn lời.
Gần đây đã xảy ra một loạt chuyện, hai lão già đều không nghe ngóng gì ư, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
“Ồ, điện hạ cũng trở về rồi.” Hai người nhìn thấy Lục Trần, cất lời chào hỏi.
“Khụ khụ, quốc sư.” Một tên cấm vệ bên cạnh không đành lòng nhìn hai lão già đang mù mịt, chỉ vào Kiếm Thu Dịch bên cạnh, nói nhỏ: “Vị này là vị vua đầu tiên của Đại Tề, Kiếm Vương tiền bối.”
“Cái gì?”
Cả hai đột nhiên nhìn sang Kiếm Thu Dịch, ánh mắt cảnh giác, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Dường như đang thắc mắc bọn họ đã giết chết đồ đệ của Kiếm Vương, sao Kiếm Thu Dịch lại không làm gì họ mà còn đứng cùng một chỗ với bọn họ.
Ồ.
Ngoài việc phát hiện ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ của Kiếm Thu Dịch, thì hơi thở của hai người bên cạnh cũng cực kỳ hùng mạnh, dường như còn khủng bố hơn rất nhiều so với hơi thở của quân vương, mới nửa năm không ra ngoài, trong vương cung sao lại có ba người còn mạnh mẽ hơn quân vương?
Bọn họ có chút không rõ về tình hình hiện tại.
Cấm vệ bên cạnh bước tới, giải thích cho hai người họ về những gì đã xảy ra trong vòng nửa năm qua, tuy chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng đã khiến cho đầu óc bọn họ rối bời, rất lâu cũng chưa thể tỉnh táo lại, bọn họ phát ngốc, đứng đó chết lặng, như thể bị Định Thân thuật giữ lại.
Vài phút trôi qua, cả hai mới định thần lại, bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Trong nửa năm qua, vậy mà lại có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Tuy nhiên, điều khiến họ giật gân nhất là cái chết của Tề Hoàng, Nhân Hoàng chí cao vô thượng duy nhất trong Đại Tề cảnh, chỉ mới nửa tháng trước đã chết ở vương cung của bọn họ, biến thành một bãi máu và xương cốt.
“Ta chắc chắn là đang nằm mơ.”
“Ta chắc chắn là đang nằm mơ.”
Cả hai cứ liên tục lẩm bẩm.
“Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi, lên đường đến thành Tề Hoàng.” Lục Chính Hằng cất giọng nói, thức tỉnh hai người bọn họ.
“Bọn ta thu xếp một chút đã.”
Hai người nói xong liền nhanh chóng rời đi, trong chốc lát đã thu dọn xong đồ đạc, sau đó theo đại quân, chuẩn bị đến thành Tề Hoàng.
Tuy nhiên, vừa ra khỏi cổng lớn của vương cung liền nhìn thấy một đám người đang quỳ ở cổng, nhóm người này mặc áo giáp đen giống hệt như cấm vệ quân của vương cung, nhân số rất đông, hẳn bảy tám nghìn người, ngoài ra, còn có một phần nhỏ mặc áo giáp xám bạc.
Ánh mắt của Lục Trần lóe lên, tựa như đã hiểu ra điều gì, khóe miệng rộ lên một nụ cười hứng chí.
Hơn một nghìn cấm vệ sau lưng Lục Trần nhìn thấy đám người này, ánh mắt đều lộ ra vẻ phức tạp.
Những người này là huynh đệ đã từng kề vai chiến đấu với bọn họ, từng thề rằng cả đời chỉ trung thành với quân vương, nhưng sau khi quân vương trúng độc, có người bỏ đi, có người chạy trốn, quên mất nhiệm vụ của mình.
“Thuộc hạ tham kiến quân vương.”
“Thuộc hạ tham kiến quân vương.”
Đám người mặc giáp đen đang quỳ này phát ra tiếng hô hào long trời lở đất.
“Quân vương, bọn ta nguyện ý trở về cấm vệ, kính mong quân vương chấp thuận.”
Đám người rống to.
“Đi.”
Nào ngờ, Lục Chính Hằng lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, cất giọng nói, sau đó đoàn người bay lên không, chẳng thèm nhìn lại bọn họ một lần, rất nhanh đã biến mất trong bầu trời rộng lớn.
Đám người đang quỳ nhìn thấy đoàn người rời đi, sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người xấu hổ đến nỗi không còn lỗ nào để chui xuống.
“Ban đầu, chúng ta không nên rời đi.”
“Đúng vậy, không nên bỏ rơi các huynh đệ.”
Đám người tiếc nuối nói.
Đã từng là huynh đệ thân thiết, mới nửa năm không gặp, đều đã ở Siêu Phàm cảnh, không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đã có được cơ hội kinh thiên động địa gì, hơn nữa còn di cư đến thành Tề Hoàng cùng quân vương, thống lĩnh Đại Tề, sẽ ngày càng có nhiều tài nguyên hơn, rất nhiều người vô cùng hối hận, sao lúc đầu họ lại muốn bỏ trốn vậy chứ?
Đáng tiếc, bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi.
Thành Tề Hoàng.
Là một thành phố cổ có lịch sử lâu đời, trải qua sự cai trị của hai đời Nhân Hoàng, thành Tề Hoàng rất rộng lớn, rất phồn thịnh, bởi đây không chỉ là nơi Nhân Hoàng từng sinh sống mà đây còn là đầu mối giao thông, trung tâm thương mại với các Hoàng triều khác.
Đại Tề tiếp giáp với Hoàng triều Khổng Tước và Hoàng triều Nam Đẩu.
Hơn nữa, thành Tề Hoàng phụ trách trông coi Truyền tống trận liên kết với các Hoàng triều khác, thương nhân ở hai Hoàng triều lớn thường đến đây buôn bán, tất nhiên, một khi xảy ra chuyện cũng có thể nhanh chóng truyền đến hai Hoàng triều.
Ví dụ, sau khi Tề Hoàng ngã xuống, không được mấy ngày, tin tức đã truyền đến hai Hoàng triều lớn, vào lúc hai Hoàng triều lớn gây nên một trận sóng to gió lớn.
Sự ra đi của một vị Nhân Hoàng, có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Thành Tề Hoàng gần đây vô cùng bất ổn, các gia tộc lớn có Vương cảnh trấn giữ đều lo sợ bất an, bởi vì bọn họ nhận được tin tức nói có một đám người vương cung của Lục quốc đã lên đường trước, bọn họ sẽ đến thành Tề Hoàng trong vài ngày tới.
Đương nhiên, cũng có thế lực vô cùng bình tĩnh, bởi vì bọn họ đến từ các Hoàng triều khác, thật thà chất phác, đến thành Tề Hoàng chỉ để mở rộng việc kinh doanh của gia tộc.
Bạch gia.
Một gia tộc Vương cảnh địa phương ở thành Tề Hoàng, phụ trách quản lý Truyền tống trận ở khoảng cách gần của thành Tề Hoàng, tất nhiên, họ chỉ chịu trách nhiệm về Truyền tống trận của một số thành chính ở trong Đại Tề, Truyền tống trận xuyên Hoàng triều không thuộc trách nhiệm của bọn họ, vả lại trận pháp sư của gia tộc bọn họ cũng không đủ mạnh để thiết lập Truyền tống trận xuyên Hoàng triều.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất