Chương 175: Trường Giang sóng sau đè sóng trước
Cuối cùng, Lục Trần hỏi một câu: "Ngươi là…"
Khổng Tiêu Dao nghe được lời của Lục Trần, trong lòng bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ta là phụ thân của Khổng Soái."
"Ồ, hoá ra là lệnh tôn của Khổng Soái." Lục Trần khách khí chắp tay nói: "Ta đã từng nghe Khổng Soái nói qua về ngươi, ngươi là một người cương trực công chính."
Lời này chẳng qua cũng chỉ là nói bậy, xưa nay hắn căn bản chưa từng nghe Khổng Soái nhắc đến phụ thân của hắn bao giờ.
Khổng Diệm cười hỏi: "Không biết Lục tiểu hữu đến hoàng cung là có chuyện gì muốn làm."
Người của Hoàng cung Khổng Tước bỗng trở nên ôn hoà nhã nhặn với Lục Trần, nhất là Khổng Diệm hoàng chủ, lại còn thân thiết gọi Lục Trần là Lục tiểu hữu, không chỉ bởi vì Lục Trần trả Khổng Tước thần vũ lại cho bọn họ, mà còn bởi vì hắn có quan hệ với Khổng Soái.
Khổng Soái bái nhập vào Phong Lôi các, bị người bắt nạt, chính Lục Trần đã ra mặt giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng cảm kích, hơn nữa Lục Trần thật sự rất mạnh, bọn họ suy đoán, Lục Trần không cần dùng tới Khổng Tước thần vũ, cũng có thể phá hỏng Khổng Tước thánh y, hơn nữa, ở Phong Lôi các, hẳn là Lục Trần cũng bái nhập môn hạ của một vị đại năng, bất luận có như thế nào, Lục Trần là người mà bọn họ cần phải cảm kích, cũng là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Lục Trần mở miệng nói: "Ta đến Hoàng cung Khổng Tước, chủ yếu là vì có hai chuyện, thứ nhất, ta muốn hỏi thăm tung tích của Tề Hàn, thứ hai, một tháng nữa, gia phụ sẽ đăng cơ lên làm hoàng chủ, cũng mong hai vị Nhân Hoàng nể mặt."
Khổng Diệm lập tức nói: "Chuyện này không thành vấn đề, bọn ta nhất định sẽ đến."
Khổng Tiêu Dao phụ họa nói: "Hôm đó ta nhất định sẽ đến."
"Vậy thì Lục Trần xin đa tạ hai vị tiền bối nể mặt" Lục Trần nho nhã lễ độ cảm tạ hai người.
Không uổng công kêu gọi lực lượng, lôi kéo hai vị Nhân Hoàng trợ uy, hơn nữa cũng không cần dựa vào lực lượng của sư môn, Lục Trần cũng khá là vừa ý.
Khổng Diệm cười nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải khách khí, chỉ có điều Lục hiền chất muốn biết tung tích của Tề Hàn thì có chút khó khăn, năm ngày trước Tề Hàn đã từng tới hoàng cung, sau đó đã rời đi rồi, hiện tại không biết đã đi đâu, nhưng mà ta sẽ sắp xếp nhân thủ, giúp Lục hiền chất điều tra một phen."
"Kiếm Vương, chúng ta trở về đi" Mục đích của chuyến này đã đạt được rồi, Lục Trần quay sang nói với Kiếm Thu Dịch, chuẩn bị sử dụng truyền tống trận rời đi.
"Lục hiền chất, để ta tiễn ngươi" Khổng Diệm cực kỳ khách khí nói, muốn đích thân đi tiễn một tên tiểu bối, cái này hình như có hơi tự hạ thấp thân phận của mình, khiến cho những người xung quanh đứng ngây ra, bọn họ có chút hoài nghi, có phải hoàng đã quá coi trọng Lục Trần rồi không.
Theo lẽ thường, chỉ có những hoàng chủ khác đến, thì Khổng Diệm hoàng chủ mới đích thân tiễn đi như vậy.
Bọn họ lại không nghĩ được sâu xa như hoàng chủ, dưới cái nhìn của Khổng Diệm, đây là đang trải đường cho tiểu bối nhà mình.
Sư môn của Lục Trần, bọn họ còn phải ngửa mặt trông lên, thực lực của Lục Trần, nhận được sự tán thành.
Trên con đường tu hành, cần phải có tri kỷ, cũng cần phải trải đường trước cho Khổng Soái của bọn họ.
Một đám người chậm rãi đi tới trước truyền tống trận, khi Lục Trần và Kiếm Thu Dịch đã đứng lên trên truyền tống trận, chuẩn bị rời đi rồi thì một truyền tống trận khác ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, người còn chưa tới, một giọng nói sang sảng đã vang lên: "Hahaha, Khổng Diệm, ta lại tới rồi đây, mau ra đây gặp ta."
Âm thanh tràn đầy trung khí vang lên, một bóng người xuất hiện trước truyền tống trận, đây là một nam tử trung niên trông vô cùng anh tuấn và uy vũ, nét mặt lộ ra vẻ uy nghiêm, hoàng uy ngút trời, một tồn tại cấp bậc Nhân Hoàng, sử dụng truyền tống trận đi tới Hoàng cung Khổng Tước.
Khẩu khí như thể tùy ý nói chuyện, đây chắc hẳn là Nhân Hoàng có quan hệ rất tốt với Khổng Tước hoàng triều.
Thông thường thì ở giữa những hoàng triều liền kề với nhau, đều có truyền tống trận, cũng thuận tiện đi tới đi lui, vậy nên bình thường những hoàng chủ có quan hệ tương đối tốt, sẽ thông qua truyền tống trận tới chỗ của nhau, thỉnh thoảng tụ họp một chút.
"Ơ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trốn tránh ta nữa cơ đấy, xem ra ngươi đã biết ta định đến đây rồi, nên mới ra sớm để chờ ta" Nhân Hoàng lạ mặt nhìn thấy hai vị Nhân Hoàng Khổng Diệm, Khổng Tiêu Dao đều có mặt ở đây, xung quanh còn có một nhóm Vương cảnh, tựa hồ là tới đón tiếp hắn, liền ngạc nhiên nói.
Khổng Diệm trợn trắng mắt, nói: "Liễu Lăng, ngươi còn cần mặt mũi nữa không hả, cứ năm bữa nửa tháng là lại tới tìm hoàng cung ta để ăn nhờ ở đậu, ta hoan nghênh ngươi, hay là không hoan nghênh ngươi, trong lòng ngươi không tự nhận ra được hay sao."
Khổng Diệm hình như cực kỳ bất mãn với vị Nhân Hoàng lạ mặt này, cực kỳ kích động.
Nhân Hoàng tên là Liễu Lăng nghe được những lời của Khổng Diệm thì vô cùng thân thiện cười nói: "Diệm huynh, huynh vừa thấy ta mà đã kích động như vậy rồi, ta liền biết mấy ngày này không gặp, ngươi rất nhớ ta, ta cũng rất nhớ ngươi, chúng ta đều là những người thẳng tính, thích biểu đạt tình cảm lên khuôn mặt của mình."
Khổng Diệm nghe hắn nói xong thì trợn trắng mắt, hắn đã nói một cách rõ ràng như vậy rồi, con hàng này còn tiếp tục giả vờ ngu ngốc, hơn nữa còn cực kỳ thân mật, thật là khiến người khác chịu không nổi.