Chương 176: Cha của Liễu Khuynh Thành (1)
Khổng Diệm đành phải mặc kệ hắn, nói với Lục Trần: "Lục hiền chất, ngươi cứ đi trước đi, yến hội tổ chức vào một tháng sau, ta nhất định sẽ tới."
"Có ăn rồi."
Ở bên cạnh, hai mắt của Nhân Hoàng lạ mặt sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.
"Khổng Diệm, không mấy ngươi giới thiệu vị tiểu huynh đệ này cho ta biết đi." Liễu Lăng nhìn Lục Trần rồi nói, đồng thời con mắt cũng quan sát từ trên xuống dưới, nhìn kỹ Lục Trần.
Liễu Lăng phát hiện ra Lục Trần chỉ là Siêu Phàm cảnh, hắn nhìn về phía Khổng Diệm bằng ánh mắt kỳ quái, hắn biết Khổng Diệm là một người cực kiêu ngạo, bây giờ lại hạ thấp thân phận của mình, đích thân tiễn một thanh niên mới Siêu Phàm cảnh, lẽ nào lai lịch của người này không tầm thường.
Khổng Diệm liếc mắt nhìn Liễu Lăng, bĩu môi: "Liên quan gì đến ngươi, đứng yên đó mà đợi đi."
"Thôi bỏ đi, giới thiệu cho ngươi biết vậy." Dừng lại một chút, Khổng Diệm vẫn giới thiệu cho Liễu Lăng biết về thân phận của Lục Trần.
"Thú vị đấy, dùng trận pháp vây giết một Nhân Hoàng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát." Liễu Kình giơ ngón tay cái lên tán thưởng Lục Trần, rất nhanh, trong ánh mắt hắn lại hiện lên chút hoài nghi: "Cái tên Lục Trần này, sao ta lại thấy có chút quen tai."
Khổng Diệm trợn trắng mắt, nói: "Đừng có nhận người ta làm người thân nữa, ngươi chẳng qua cũng chỉ muốn ăn nhờ ở đậu thôi."
"Thật mà, ta lừa ngươi làm gì." Liễu Lăng nhíu mày, làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ rồi đột nhiên quát to: "Ta nhớ ra rồi, ta đã từng nghe con gái của ta kể lại là, nó có một vị sư huynh tên là Lục Trần, nghe nói gần đây mới từ Thanh Vực trở về."
"Dao Trì Thánh chủ ngoại trừ một đồ đệ là con gái của ta ra, thì còn có một nam đồ đệ nữa, lúc đó cũng thật là khó lường, vừa trở về đã đánh bại truyền nhân Đao Thánh, truyền nhân Thanh Long thánh điện các kiểu, cực kỳ lợi hại, là người dẫn dắt thế hệ trẻ tuổi đấy."
"Nhưng mà, người trùng tên trùng họ quá nhiều, Lục Trần này có lẽ không phải là Lục Trần kia đâu."
Nói xong, Liễu Lăng lắc đầu.
Còn ở bên này, đại não Lục Trần bỗng nảy số, người mà vị Nhân Hoàng lạ mặt này đang nói tới không phải mình sao.
Người này tên là Liễu Lăng, lẽ nào chính là cha của sư muội Liễu Khuynh Thành.
Trong đầu Lục Trần xuất hiện một suy đoán lớn mật.
Lục Trần âm thầm cảm thán, thật đúng là trùng hợp, đầu tiên là Khổng Tước hoàng triều cùng với Khổng Soái đã từng ẩu đả ở Phong Lôi các có quan hệ với nhau, trả lại Khổng Tước thần vũ đối với hắn cũng chẳng tổn thất gì, lại có thể có được thiện chí của hoàng triều, khiến cho Nhân Hoàng xếp hàng đưa tiễn.
Lúc chuẩn bị rời khỏi Hoàng cung Khổng Tước thì một vị Nhân Hoàng lạ mặt lại tới, hình như là phụ thân của sư muội Liễu Khuynh Thành.
"Khụ khụ, xin chào tiền bối, ta quả thực có một sư muội tên là Liễu Khuynh Thành." Lúc này, Lục Trần mở miệng nói: "Cách đây không lâu, ta mới từ Dao Trì Thánh địa trở về."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Trần.
Người của Hoàng cung Khổng Tước lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lẽ nào Lục Trần chính là sư huynh của Liễu Khuynh Thành, chính là người mà Liễu Lăng nhắc tới, người này không phải là đệ tử của Phong Lôi các sao, tại sao lại có quan hệ với Dao Trì Thánh chủ của Hoang vực cơ chứ.
Trên mặt Liễu Lăng tràn đầy kinh ngạc, hắn sững sờ ngay tại chỗ.
Kiếm Thu Dịch ở một bên cũng yên lặng không nói nên lời, ánh mắt khiếp sợ, Lục Trần là truyền nhân của Kiếm Đế cung, có vũ khí đặc biệt Ngân Nguyệt làm bằng chứng, vừa nãy lúc đàm luận cùng Khổng Diệm hoàng chủ, hình như có áo lót của Phong Lôi các, Phong Lôi các có cùng thế lực với Kiếm Đế cung kỳ danh.
Các chủ của Phong Lôi các, sừng sững trên đỉnh thập vực, thuộc về chí cường giả.
Hiện tại lại có một đồ đệ thân cận của Dao Trì Thánh chủ, Kiếm Thu Dịch cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Lục Trần rốt cuộc có bao nhiêu cái áo lót vậy.
Dao Trì Thánh chủ Diêu Hi, cũng là tuyệt cường giả danh chấn thập vực.
Đột nhiên, Kiếm Thu Dịch dường như nghĩ đến một điều gì đó, nhớ tới lúc từng ở hoàng cung, Lục Trần từng buông lời nói muốn bắt Liễu Khuynh Thành làm thị nữ, lúc ấy hắn còn có chút lo lắng, sợ hãi Lục Trần nghé con mới đẻ không biết sợ cọp, chọc phải loại chí cường giả này.
Hắn còn chuẩn bị đưa Lục Trần rời đi nữa cơ đấy.
Khó trách lúc ấy vẻ mặt của Lục Trần vô cùng thoải mái, hoàn toàn không sợ hãi uy danh hiển hách của Dao Trì Thánh chủ.
Lục Trần cũng là đồ đệ của nàng, vậy thì việc gì phải sợ.
Một lát sau, Liễu Lăng mỉm cười hỏi: "Ngươi lấy gì để chứng minh ngươi là đồ đệ của Thánh chủ, sư huynh của Khuynh Thành."
Trong lòng Liễu Lăng không ngừng ngờ vực, trên thế gian có chuyện trùng hợp như vậy sao, tới Hoàng cung Khổng Tước tìm Khổng Diệm, lại gặp được sư huynh của con gái.
Lục Trần sờ sờ lên mũi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Hoang Vực tạm thời vẫn chưa có người ngoài nào dám giả mạo đồ đệ của sư phụ ta."
Mặc dù không trả lời chính diện, nhưng nói bóng gió lại khẳng định thân phận của chính mình, lời này khiến cho đám người Khổng Diệm, Khổng Tiêu Dao, Liễu Lăng không thể không gật đầu, Diêu Hi Thánh chủ phong thái tuyệt thế, giống như trích tiên hạ phàm, cao cao tại thượng, kẻ nào dám mượn danh tiếng của nàng để làm xằng làm bậy cơ chứ.
Nhưng không ngờ rằng, lúc Lục Trần nói xong câu đó, sắc mặt Liễu Lăng bỗng trầm xuống, nói: "Hay lắm tên tiểu tử này, ngươi bản lĩnh đấy, đến cả con gái của ta mà ngươi cũng dám đùa giỡn."