Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 191: Chủ nhân (1)

Chương 191: Chủ nhân (1)


Thiếu nữ mặc váy đen, dáng người thon dài, đường cong lả lướt, khoé miệng nàng lúc này, cong lên một độ cong hấp dẫn.
Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, mang theo vẻ mặt trêu tức.
Dường như, rất hài lòng khi Lục Trần nhìn thấy nàng trên mặt lộ ra bộ dạng cực đoan.
Thanh niên bên cạnh thiếu nữ trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Trần tràn đầy sát ý.
Hắn chính là Tề Hàn.
“Lục Trần, không ngờ là ta sao?” Tề Hàn lạnh lùng nói
Hắn lầm tưởng vì Lục Trần nhìn thấy hắn mới lộ ra vẻ mặt như vậy, dương dương đắc ý nói: “Cuối cùng ngươi vẫn lọt vào tay ta, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu, ta sẽ từ từ dằn vặt ngươi, hành hạ ngươi đến chết.”
Dường như Tề hàn đã nghĩ đến sẽ hành hạ Lục Trần bằng phương pháp nào rồi, vẻ mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
“Nơi này của ngươi, không phải không cho phép rác rưởi nói chuyện sao?” Lục Trần nhìn thiếu nữ váy đen, nói.
“Cái gì!”
Tề Hàn có hơi không không hiểu rõ ý của Lục Trần là gì, bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh như băng, nói: “Vả miệng.”
Sau đó, Tề Hàn cảm thấy một sức mạnh vô hình trói buộc toàn bộ cơ thể hắn, không thể nhúc nhích, vẻ mặt hắn chợt biến, còn chưa đợi hắn nói gì, bên cạnh nổi lên một cơn gió mạnh, giống như bàn tay từ trên mặt hắn quét qua, khiến cho toàn bộ khuôn mặt của hắn đau đớn nóng rát.
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Hàn, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sưng lên.
Tề Hàn trực tiếp bị đánh đến hồ đồ.
Hắn hoàn toàn không hiểu, bản thân cuối cùng đã làm sai điều gì, người thiếu nữ lạnh lùng này bảo người khác tát hắn một bạt tay.
Thực ra Tề Hàn cũng không hiểu rõ người thiếu nữ lạnh lùng này, chỉ biết thân phận của đối phương rất cao, có thể tùy ý khống chế sát thủ Hoàng Tề điện ở nơi này, là người hắn không đắc tội nổi, từ trước đến giờ, hắn cẩn thận từng li từng tí sống chung với nàng, nhưng đến hôm nay, đối phương không hề báo trước ra lệnh cho sát thủ Hoàng cảnh sau lưng trói buộc hắn, tát hắn một bạt tay.
“Tốt nhất ngậm miệng của ngươi lại.” Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn nói.
Tề Hàn mặc dù phẫn uất, nhưng cũng ngậm miệng lại, ngăn cản sự nghi ngờ trong lòng.
“Vậy mới đúng chứ, loại trường hợp này, rác rưởi không có quyền lên tiếng đâu.” Lục Trần gật đầu nhận xét, giơ ngón tay cái lên: “Này mới phù hợp với phong cách của ngươi.”
Bên cạnh, Tề Hàn phẫn nộ trợn tròn mắt, gương mặt giận dữ đỏ bừng, bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, Lục Trần lại có thể nói hắn là rác rưởi, há miệng muốn chửi mẹ nó, nhưng cảm nhận được khí tức lạnh lẽo toả ra bên cạnh, nuốt lại những lời muốn nói vào trong bụng.
Tề Hàn nhìn vào mắt Lục Trần, sát ý đang ấp ủ.
“Làm sao, có phải rất nghi ngờ không, tại sao ta lại xuất hiện ở đây” Đường Thiên Vũ bước gót sen, từng bước từng bước, đi đến trước mặt Lục Trần, nghiêng đầu đáng giá hắn, một đôi mắt long lanh ngập tràn ý cười bên trong.
“Nghi ngờ, ai nghi ngờ” Lục Trần giả ngây giả ngốc, nói: “Dù sao việc ngươi yêu thầm ta ở Thanh vực, là công khai, không ai không biết, không ai không hiểu, nghe ngóng được ta đến Hoang vực, đương nhiên muốn đi theo, ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta cũng không bất…”
“Câm miệng!”
Không đợi Lục Trần nói ra từ ‘ngờ’, Đường Thiên Vũ hét lớn một tiếng, gương mặt xinh đẹp tức giận đỏ bừng, xấu hổ phẫn nộ nói: “Một năm không gặp, ngươi vẫn tự luyến như vậy, không biết xấu hổ như vậy, vô lại như vậy, như vậy…”
Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cũng chỉ vơ vét ra được vài từ như vậy.
Tề Hàn ở bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng thoáng cái lộp bộp.
Lục Trần vậy mà lại quen biết vị tiểu thư thân phận tôn quý này, có điều hắn đã sớm giao bản đồ lăng mộ của Liễu Kình cho đối phương, nếu bởi vì đối phương quen biết Lục Trần, mà nói một đằng làm một nẻo, hắn hoàn toàn không làm gì được.
Lần này, hắn được ăn cả ngã về không mời người của tổ chức này ra tay, có phải là đã làm một chuyện ngu xuẩn không.
“Đừng kích động như vậy, tức giận không tốt cho làn da của con gái, dễ nhăn nheo.” Lục Trần quan tâm một câu không đau không ngứa, sau đó nói: “Nếu chúng ta đều là người quen cũ, chuyện này cứ như vậy đi, ta còn có việc, đi trước đây.”
Lục Trần nói xong, liền muốn rời đi.
Tề Hàn xem tới đây, hoàn toàn lo lắng.
“Ngăn hắn lại.” Đường Thiên Vũ ra lệnh.
Sau đó, một người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ, xuất hiện quỷ dị trước mặt Lục Trần.
“Lục Trần, ngươi thật không dễ dàng gì rơi vào tay ta, không chịu trách nhiệm mà rời đi, không có cửa đâu.” Đường Thiên Vũ hít một hơi sâu, không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo phẫn nộ: “Những chuyện ngươi làm với ta, chúng ta từ từ tính toán.”
Tề Hàn nhìn thấy cảnh này, mắt sáng lên, trước đó còn cho rằng hai người là quan hệ bằng hữu, nhưng nhìn thấy Đường Thiên Vũ giận dữ như vậy, hai người dường như có xích mích, xem ra thiếu nữ váy đen sẽ không bỏ qua cho Lục Trần.
Biết đâu, thiếu nữ váy đen sẽ tự mình giết Lục Trần, căn bản không cần hắn tự mình động thủ.
“Ta nói Đường Thiên Vũ, ngươi có chuyện gì vậy, ngươi hiện tại gặp thì cũng gặp ta rồi, giải quyết nỗi khổ tương tư, còn không để ta đi đúng không?” Lục Trần bất mãn nói: “Ta biết mặc dù dáng vẻ ta rất soái, khiến ngươi yêu đến chết đi sống lại, khiến ngươi nhớ thương, khiến ngươi…”
“Ngậm cái mồm thối của ngươi lại.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất