Chương 192: Chủ nhân (2)
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thiên Vũ thoáng ửng đỏ, giận dữ nói.
Mặc dù từ sau khi quen biết tên vô lại này, đã thấy qua rất nhiều lời nói hoa mỹ của hắn, có sức chống cự, nhưng mỗi lần lời nói của tên khốn này nói ra đều cực kì mập mờ, khiến nàng mặt đỏ tim rung.
Người áo bào đen đeo mặt nạ ở xung quanh, cũng nhìn Lục Trần với vẻ mặt lạnh lùng.
Người này thật sự chán sống rồi, ngay cả đại tiểu thư của Hoàng Tề điện bọn họ mà cũng dám nói thế.
Nếu không phải đại tiểu thư không mở miệng dặn dò gì, bọn họ đều muốn vả vào mồm cái tên không biết xấu hổ này.
Lục Trần xoay đầu lại, giang tay ra, nói: “Làm sao, ngươi thực sự muốn mang ta về Hoàng Tề điện, làm phò mã của ngươi sao.”
“Có tin ta giết ngươi không?” thân thể Đường Thiên Vũ run lên vì tức giận, thở hổn hển nói.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tên hỗn đản này, đều sẽ không khống chế được cảm xúc mà tức giận.
“Không tin.”
Trong miệng Lục Trần bật ra hai chữ.
Đường Thiên Vũ không có cách bắt lấy hắn, hít sâu một hơi, cố gắng hồi phục tâm trạng, sau đó lạnh lùng nói: “Nhìn vào mắt ta.”
Lục Trần ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt màu đen.
Đột nhiên, đôi mắt đen biến mất không nhìn thấy nữa, Lục Trần tựa như đi đến một vực sâu mịt mù tăm tối, xung quanh một mảnh đen như mực, một sợi linh hồn của hắn không ngừng rơi xuống, không biết đã qua thời gian bao lâu, vẫn chưa đáp đất, chỉ lơ lửng.
Có lẽ rất lâu sau đó, trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, làm cho Lục Trần ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy một đám người xung quanh.
Trong lòng ngạc nhiên, Nhiếp Hồn thuật của con bé này lại tăng lên không ít.
“Ngươi là con chó của ta, ngươi là con chó của ta” Lục Trần nghe thấy Đường Thiên Vũ con bé này đang lẩm bẩm với chính mình.
Chết tiệt, còn quá đáng hơn lần trước.
Trong lòng Lục Trần đột nhiên tức giận, nhưng liền nhớ đến cái gì đó, làm ra ánh mắt trống rỗng, dáng vẻ vô cùng mờ mịt.
Đường Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Lục Trần, trong lòng thầm nghĩ, xem ra đã lưu lại trong đầu của Lục Trần một sợi ma chủng, kể từ hôm nay, Lục Trần chính là người hầu của nàng, để thử nghiệm một chút, Đường Thiên Vũ hắng giọng, mở miệng ra lệnh: “Gọi ta là chủ nhân.”
Mẹ nó!
Trong lòng Lục Trần thầm mắng một câu, một năm không gặp, con bé này đã huênh hoang rồi.
Chẳng qua, hắn tiếp tục làm ra dáng vẻ đờ đẫn: “Chủ, chủ nhân.”
“Ừm.”
Đường Thiên Vũ rất hài lòng với hiệu quả này, bình tĩnh gật đầu, tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con chó của Đường Thiên Vũ ta.”
“Chó ông nội ngươi!” Lục Trần trong lòng tức giận mắng một câu.
“Chúc mừng Đường tiểu thư thu được một con chó tốt!” Tề Hàn ở bên cạnh nịnh bợ khách sáo nói.
Hắn cảm thấy, cho dù không giết được Lục Trần, khiến Lục Trần trở thành con chó bên cạnh Đường tiểu thư cũng không tệ, nếu như sau này Lục Trần tỉnh lại, biết bản thân mình bị gọi tới gọi lui, sai bảo như chó, không biết có thể tức chết hay không.
Đoán chừng, mãi mãi cũng không có cơ hội như vậy.
“Liếm chân của ta.”
Đường Thiên Vũ không để ý đến Tề Hàn, nâng cao một chân thon dài mảnh mai, bên trên mang một đôi giày vải hoa văn tinh xảo, nói: “Đến đây.”
“Liếm em gái ngươi!”
Lục Trần không nhịn được nữa, chửi trong lòng.
Chẳng qua, phía sau lưng Đường Thiên Vũ, để Lục Trần tìm được cơ hội, hắn cố tình giả làm dáng vẻ của một con chó, tiếp cận Đường Thiên Vũ, nhân lúc đối phương không chú ý, lập tức đột ngột nhảy lên, hai tay trói buộc vòng eo thon thả của nàng, trên mặt nàng liếm tới liếm lui, để lại khuôn mặt đầy nước dãi.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Lục Trần vừa liếm, vừa gọi.
Đường Thiên Vũ, một thiếu nữ cao quý thanh lịch, lai lịch không rõ, hình như có liên quan đến Hoàng Tề điện, bởi vì nàng có thể chi phối sát thủ của Hoàng Tề điện. Người có thể biết được thân phận của nàng, lác đác không bao nhiêu, cho dù là Lục Trần cũng không hiểu biết nhiều về nàng, chỉ biết năng lượng của Đường Thiên Vũ rất lớn, bảo vật rất nhiều.
Kể từ khi Đường Thiên Vũ xuất đạo đến nay, lại thua trong tay của Lục Trần, phong ấn thực lực, bị Lục Trần bày đủ trò trêu ngươi. Gặp phải Lục Trần là nàng đã phải nếm trải thiệt thòi to lớn lần đầu tiên trong cuộc đời, không những phải chịu đả kích về tinh thần, mà bảo vật trên người còn bị cướp sạch không còn gì.
Nàng chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như thế, đương nhiên không để yên cho Lục Trần.
Nàng hao phí nhân lực, vật lực rất lớn mới hỏi thăm được Lục Trần hình như đã đi đến Hoang vực.
Lục Trần vừa đến nơi, nàng đã nối gót theo sau.
Hoang vực vô cùng to lớn, muốn tìm được một người hoàn toàn là mò kim đáy biển. Nhưng mà Đường Thiên Vũ không sợ tìm không được Lục Trần, bởi vì Lục Trần ở Thanh vực là hỗn thế đại ma vương, kẻ thù chung của Thanh vực, người người kêu gọi đánh, đi tới Hoang vực chắc chắn cũng sẽ là một nhân vật không an phận, sẽ gây chuyện.
Nàng cũng không nóng vội mà phân tán thủ hạ đến các hoàng triều lớn. Trải qua thời gian hơn nửa năm, nghe ngóng chuyện vui xảy ra ở Đại Tề.
Sau đó, tin tức Lục Trần liền xuất hiện trong tay của nàng.
Vừa đúng lúc hoàng tử sa cơ Tề Hàn mang theo một phần bảo vật lớn tìm đến Hoàng Tề điện, điều kiện là muốn mạng của cha con Lục gia. Đường Thiên Vũ không chút suy nghĩ đã nhận lời. Hôm nay, rốt cuộc Lục Trần cũng rơi vào tay nàng.
Đường Thiên Vũ phát hiện Lục Trần dừng lại ở Siêu Phàm cảnh trung kỳ, còn nàng so với một trước thì thực lực đã nâng cao rất nhanh, đã vào Nguyên Thần cảnh, cô đọng lực lượng tinh thần rồi, có thể thi triển thần niệm, đối với bí pháp thuộc về linh hồn, uy lực đương nhiên là thúc đẩy tăng vọt gấp bội, cho nên đã thi triển một môn bí thuật linh hồn đối với Lục Trần, là loại bí thuật có thể nô dịch võ giả, khiến cho võ giả trầm luân.