Chương 193: Càng vô sỉ hơn so với một năm trước (1)
Hiệu quả cũng tốt so với dự đoán của nàng, thật sự thành công sai khiến được Lục Trần rồi.
Nàng nhìn thấy Lục Trần bị điều khiển, đã chuẩn bị móc ký ức thạch ra, ghi chép lại hình ảnh Lục Trần liếm chân nàng. Tin chắc rằng khi hình ảnh ghi nhớ trong ký ức thạch bị lộ ra, nhất định sẽ dẫn đến những tràng hoan hô. Nhưng nào ngờ đến thời khắc quan trọng, Lục Trần lại không nghe lời sai khiến, vốn dĩ Lục Trần phải liếm chân, nhưng lại liếm gương mặt của nàng.
Cứ như vậy, sau một lúc ngây người, trên mặt của Đường Thiên Vũ đã bị Lục Trần lưu lại một mảng nước miếng.
Sát thủ Hoàng Tề điện ở xung quanh, cùng với Tề Hàn tất cả đều nghẹn ngào nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn hành động của Lục Trần.
Ba giây sau đó, Đường Thiên Vũ rốt cuộc đã kịp phản ứng lại, phát ra một tiếng thét chói tai đến rách cả màng nhĩ.
“Dừng lại, ta kêu ngươi liếm chân ta, không kêu ngươi liếm mặt ta.”
“Thả ta ra, ngươi chỉ là một con chó không biết nghe lời.”
Đường Thiên Vũ dường như không biết hình dung tâm trạng lúc này như thế nào, nội tâm sụp đổ. Tên khốn khiếp Lục Trần này vẫn vô sỉ trước sau như một, vô sỉ đến cực điểm. Nàng ra sức giãy giụa mạnh, nhưng phát hiện chiếc eo thon thả của mình bị bó thật chặt, căn bản không thể giãy giụa.
Sau đó, cũng nhờ một vị Hoàng giả bên cạnh ra tay, dao động linh phong khủng khiếp nổi lên, mang theo chưởng lực tràn trề, nhanh chóng và chính xác vỗ về phía Lục Trần.
Lục Trần đã cảm giác trước được sự nguy hiểm, ôm ngang thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Thiên Vũ, để ở phía sau, đồng thời buông tay ra, thi triển Lôi Minh Thiên Quân, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Hoàng cảnh ra tay nhìn thấy bóng dáng của đại tiểu thư, đột nhiên biến sắc, lập tức ngừng bàn tay lại, nhưng mà chưởng phòng gào thét bay tới, vẫn đánh đến Đường Thiên Vũ tung bay ra khoảng cách bốn năm thước.
“Lục Trần, ta muốn giết chết ngươi. Tên khốn khiếp ngươi lại đối xử với ta như vậy!!” Đường Thiên Vũ quả thật muốn phát điên lên rồi, nàng phát ra tiếng thét chói tai, đồng thời dùng bàn tay trắng nõn không ngừng lau chùi nước miếng lưu lại trên mặt, càng lau càng thấy ghê tởm, cảm giác toàn thân đều nổi cả da gà lên.
Tên khốn Lục Trần này càng vô sỉ hơn so với một năm trước.
Một năm trước, nàng cũng dùng loại bí thuật linh hồn giống như vậy muốn khống chế Lục Trần. Lúc đầu tên khốn khiếp này giả vờ bị khống chế, vừa kéo vừa ôm nàng, lợi dụng nàng. Hôm nay càng quá đáng hơn, lại dùng cái miệng ghê tởm liếm tới liếm lui trên gương mặt trắng nõn của nàng.
“Ha ha, đây không phải yêu cầu của ngươi à?” Lục Trần xuất hiện ở nơi xa, trên mặt thể hiện nét nhàn nhạt bất cần đời, khoé miệng còn nhếch lên một nụ cười gian tà.
“Ngươi vô sỉ!!”
Đường Thiên Vũ trợn mắt trừng trừng, bộ dạng hung dữ, hận không thể xé xác Lục Trần ra.
“Tiểu nữu à tiểu nữu, sao ngươi mau quên thế. Lúc trước muốn khống chế ta đã chịu thiệt thòi lớn rồi. Bây giờ còn dùng thủ đoạn giống hệt vậy, ngươi thấy có tác dụng không? Tục ngữ có câu nói rất hay “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, còn ngươi thì ngược lại, trí thông minh không tăng mà còn giảm.”
Nhìn thấy Lục Trần ở đó nói lời châm chọc, Đường Thiên Vũ tức đến hận không đánh chết được hắn.
“Ầm!”
Bên cạnh, sát thủ của Hoàng Tề điện bộc phát hoàng uy kinh khủng, giống như sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Trong khoảnh khắc bộc phát, tấn công mạnh về phía Lục Trần.
Trong phút chốc, Lục Trần cũng cảm thấy một luồng uy thế áp bức cực kỳ mênh mông đập vào mặt. Hắn biến sắc, luồng uy thế áp bức này quá khủng khiếp, khiến xương cốt bên trong cơ thể của hắn rung động kêu ken két.
“Dừng tay.”
Cuối cùng, vẫn là Đường Thiên Vũ lên tiếng, ngăn cản Hoàng cảnh ra tay.
“Đại tiểu thư, người này sỉ nhục ngươi như thế, tội đáng chết vạn lần, hãy để thuộc hạ giết hắn đi.” Hoàng cảnh ra tay mặc dù không có cãi mệnh lệnh của Đường Thiên Vũ, nhưng lại dùng ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Lục Trần. Bởi vì tên khốn khiếp chết tiệt này dám sỉ nhục đại tiểu thư thánh khiết, chết một trăm lần cũng không quá đáng.
Một đám sát thủ của Hoàng Tề điện ở bên cạnh, người nào người nấy xắn tay áo lên, giống như những con sói đói, trong mắt phát ra những tia sáng màu xanh lục u ám.
Còn Tề Hàn ở bên cạnh đang cười thầm. Lục Trần quả thật là đang tìm đường chết, đắt tội vị thiếu nữ này, không còn đường sống. Vốn dĩ nhìn thấy Hoàng cảnh ra tay, cho rằng Lục Trần sẽ chết chắc. Nhưng mà không ngờ vị tiểu thư này lại yêu cầu thủ hạ dừng tay, Tề Hàn cảm thấy vô cùng khó hiểu, vậy cũng không giết.
Thế là hắn ở bên cạnh, làm ra vẻ lòng đầy căm phẫn nói: “Đường tiểu thư, Lục Trần sỉ nhục ngươi như thế, ta không thể nhịn được nữa rồi. Chẳng lẽ Đường tiểu thư có điểm yếu gì ở trong tay Lục Trần, bị hắn uy hiếp, nhưng mà cho dù là có điểm yếu gì đi nữa, người nếu như chết rồi thì điểm yếu cũng không còn nữa.”
Tề Hàn giở chút trò khôn lõi, lầm tưởng Lục Trần đang nắm giữ điểm yếu gì đó của Đường Thiên Vũ, cho nên Đường Thiên Vũ ngay cả rất tức giận vẫn không dám động thủ.