Chương 198: Kiếp nạn Thần Hỏa (2)
Sau khi vực thẳm đen ngòm được nước mưa lấp đầy, chất nước đen kịt tựa như chất lỏng sền sệt đen như mực, hàng trăm nghìn năm trôi qua, nước cũng chưa thể trong lại được.
Tương truyền rằng, Thần Hỏa màu đen lần đó được gọi là đại kiếp hắc diễm diệt thế.
Trong khoảng thời gian cận cổ, cách đây hàng vạn năm, Yêu vực cũng đã bùng lên một trận hỏa hoạn, một ngọn lửa màu trắng sữa quét sạch Yêu vực, phạm vi của nó vô cùng rộng lớn, giống như một cơn lốc hoành hành trong Yêu vực, những yêu quái tiếp xúc với ngọn lửa trắng này, dù có là Yêu Vương hay Yêu Thánh đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Nhiệt độ của yêu hỏa màu trắng cực kỳ cao, một khi bị dây vào sẽ lập tức tan chảy, ngay cả Yêu Thánh cũng không may mắn thoát khỏi.
Khi đó, không biết có bao nhiêu đại yêu bị tiêu diệt trong biển lửa, thậm chí Yêu Thánh cũng bị thiêu chết mười mấy người.
Loại ngọn lửa này có màu trắng, giống như một loại tà khí, được gọi là Bạch Sát thần hỏa.
Thảm họa đó còn được gọi là kiếp Bạch Sát thần hỏa.
Mà hạt giống Thần Hỏa là tinh hoa còn sót lại sau khi Thần Hỏa lụi tàn, bề ngoài trông giống như một hạt giống nên được gọi là hạt giống Thần Hỏa.
Hạt giống Thần Hỏa có thể sử dụng cơ thể làm đất, tinh khí thần làm chất dinh dưỡng để kích thích hạt giống, sau khi hạt nảy mầm, trở thành một ngọn Thần Hoả, khi được nuôi dưỡng bởi cơ thể, Thần Hoả tiếp tục phát triển, nó có thể được sử dụng để bổ trợ tu hành hoặc để chống lại kẻ thù, cũng có thể được sử dụng để luyện đan, luyện vũ khí.
Dù sao thì Thần Hoả cũng có quá nhiều công dụng thần kỳ.
Trong Thập vực, truyền thuyết lưu truyền về Thần Hỏa còn quá khan hiếm, trong lịch sử chỉ có ít ỏi vài câu chuyện lưu truyền về Thần Hỏa, hơn nữa Thần Hỏa có thể lớn hoặc nhỏ, khi lớn thì có thể bao trùm cả vạn dặm, biến thành ngọn lửa cuồng nộ, giống như bầy châu chấu săn mồi, những nơi nó đến đều để lại một mớ hỗn độn.
Thần Hoả cũng có thể thu nhỏ lại chỉ bằng một ngón tay.
Thần Hoả rất bí ẩn, không có cách nào để truy tìm nó, chứ đừng nói đến việc Thần Hỏa lụi tàn, trở thành hạt giống Thần Hỏa.
Một khi thứ này xuất hiện, không biết sẽ thu hút bao nhiêu kẻ đến điên cuồng giành lấy, đặc biệt là những luyện đan sư và luyện khí sư, chắc hẳn khi nghe tin tức sẽ điên cuồng chạy đến, bởi vì một khi dung hợp Thần Hỏa, sau này có thể luyện chế đan dược hoặc pháp bảo, có thể nâng cao tỷ lệ thành công và phẩm chất, chẳng trách Đường Thiên Vũ nói rằng sẽ có rất nhiều người đến.
Nếu thực sự có hạt giống Thần Hỏa trong mộ địa của Liễu Kình thì đó là điều rất bình thường.
Có thể người tìm đến sẽ lại càng nhiều hơn.
“Nghe nói Liễu Kình có được bốn hạt giống Thần Hỏa.” Trong lúc Lục Trần đang suy nghĩ, Đường Thiên Vũ lại thả thêm một quả bom hạng nặng.
“Cái gì?”
Lục Trần trợn tròn hai mắt, thở gấp gáp.
Vừa rồi hắn còn tưởng rằng chỉ có một hạt, không ngờ lại có tới bốn hạt.
Một hạt giống Thần Hỏa trên đời này vốn đã là khó tìm, bốn hạt giống Thần Hỏa, điên rồ, Liễu Kình này có phải là con riêng của Thiên đạo không vậy? Một đại giáo tối cao tìm kiếm hàng nghìn năm, hàng vạn năm cũng không tìm thấy một hạt giống Thần Hỏa, Liễu Kình vậy mà lại thu thập được bốn hạt giống Thần Hỏa, Lục Trần trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Vẻ mặt của Lục Trần rất nghiêm túc, thành thật hỏi: “Tin tức của ngươi có đáng tin không?”
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Trần vẫn cảm thấy quá hoang đường, bốn hạt giống Thần Hỏa đồng loạt xuất hiện, khiến hắn không thể chấp nhận được.
Đường Thiên Vũ lắc đầu rồi lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tin tức có thể là giả, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, có người lan truyền thì có nghĩa là đã có người chứng thực, không có bốn hạt thì ít nhất cũng có một hạt vậy.”
Hoá ra Đường Thiên Vũ cũng cảm thấy tin tức truyền ra quá hoang đường, Liễu Kình không thể nào có được bốn hạt giống Thần Hỏa, thế lực siêu nhiên như Thiên phủ của Thiên vực, đã tồn tại mấy chục vạn năm, thế nhưng cũng chỉ có một ngọn Thần Hỏa, ngoài ra còn có Đọa Lạc ma điện của Ma vực cũng có một ngọn giống như thế.
Trong Thập địa, thế lực có được Thần Hỏa rõ ràng chỉ có hai thế lực khổng lồ này.
Vì vậy, tin tức Liễu Kình có bốn hạt giống Thần Hỏa cảm giác hơi viển vông.
Lục Trần xoa lông mày, mặc kệ hắn có bao nhiêu đến lúc đó sẽ biết, bèn đổi chủ đề, hỏi: “Đúng rồi, người đồng hành của ta đâu? Thả hắn ra đi.”
Đường Thiên Vũ cúi đầu căn dặn một sát thủ Hoàng cảnh đứng bên cạnh một câu, sau đó sát thủ Hoàng cảnh rời đi, không lâu sau đã quay trở lại, hắn dẫn theo Kim Mông ở bên cạnh, Kim Mông nhìn thấy Lục Trần vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Lục Trần không sao là tốt rồi.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút khó hiểu, sao hắn lại được thả ra rồi? Chẳng lẽ đám sát thủ của Hoàng Tề điện này đột nhiên động lòng từ bi, thả bọn họ đi.
“Tề Hàn, sao ngươi lại thành ra như vậy, là ai đã làm?” Đột nhiên, một giọng nói cảm thán vang lên.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn, người phát ra câu nói đó là Tề Cảnh, một nam nhân trung niên với vẻ ngoài nữ tính.
Bởi vì Tề Cảnh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, trong sân có cấm chế, hắn không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, mãi cũng chưa thấy cháu trai Tề Hàn đi ra.
Hắn bèn bước vào xem thử, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn lập tức bị dọa sợ. Lục Trần, người đáng lẽ đã chết thì vẫn còn nguyên vẹn ở đó, nhưng cháu trai Tề Hàn thì lại vô cùng thê thảm, đầu bị vỡ, máu chảy ròng ròng, ngoài ra, hai mắt của Tề Hàn máu thịt be bét, đã mất đi cặp nhãn cầu, ngay sau đó, Tề Cảnh đã tìm thấy nhãn cầu nằm trên mặt đất.
Là ai đã đánh cháu trai Tề Hàn, là ai đã khoét mắt, ai có thể nói cho hắn biết đã xảy chuyện gì không?
“Thúc thúc.”
Tề Hàn tuy hai mắt đã mù, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của Tề Cảnh, giọng điệu có phần kích động, trong lòng thầm nghĩ “toi rồi”.