Chương 199: Thánh triều Liễu thị
Nếu thúc thúc không vào thì không sao, giờ đã bước vào, sợ rằng khó mà thoát khỏi vận rủi.
“Các ngươi là cùng một giuộc?” Tề Cảnh vô cùng tức giận, mặt mày vặn vẹo, nhìn Lục Trần, rồi nhìn Đường Thiên Vũ, tức giận nói: “Hoàng Tề điện các ngươi đối xử với chủ thuê như thế này cũng không sợ phá nát danh tiếng.”
Tề Cảnh vô cùng phẫn nộ, bọn họ đã bỏ ra tàn đồ mộ địa của Liễu Kình để mời Hoàng Tề điện ra tay, nhưng thật không thể ngờ rằng Hoàng Tề điện lại đối xử với chủ thuê như thế này, hắn vừa tức giận cũng vừa hoài nghi, bởi vì chưa bao giờ xảy ra sự việc Hoàng Tề điện ra tay với chủ thuê.
Sao lần này lại ra tay với chủ thuê?
Lẽ nào là do mối quan hệ của Lục Trần.
Sát thủ của Hoàng Tề điện có mặt ở đó đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tề Cảnh.
Tề Cảnh đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng xung quanh, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận, Tề Cảnh không thể nhịn được nữa, bóng người vụt tới, hướng về phía Đường Thiên Vũ, người đứng gần hắn nhất, bởi vì nữ nhân này là người của Hoàng Tề điện, địa vị rất cao.
Chỉ cần khống chế được nữ nhân này thì có thể uy hiếp các Hoàng cảnh xung quanh.
Ý tưởng rất tốt, nhưng thực tế lại phũ phàng.
Bốn Hoàng cảnh thờ ơ nhìn Tề Cảnh, lúc Tề Cảnh duỗi tay phải ra, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của hắn quặp lại như móng vuốt đại bàng, khi cách cổ họng Đường Thiên Vũ chưa tới mười cm, một luồng kiếm quang đáng sợ đột ngột bật ra, xoẹt qua cổ Tề Cảnh.
Tề Cảnh bỗng cảm thấy cổ ớn lạnh, động tác dừng lại, thân thể bất động.
Một lúc sau, một cái đầu nóng hổi rơi xuống đất, hai mắt trừng to chất chứa sự không cam tâm.
Cùng lúc đó, một nguyên thần bay ra khỏi đầu hắn, vẻ mặt sợ hãi, sắp sửa trốn khỏi nơi này.
Bùm!
Nguyên thần này bay ra ngoài mấy chục mét, đột nhiên vỡ nát, hóa thành màn mưa nhỏ rồi biến mất giữa không trung.
Tề Cảnh đã chết!
“Thúc thúc.”
Tuy Tề Hàn đã mất đi đôi mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi thở của thúc thúc Tề Cảnh biến mất, hắn gào lên, giọng nói đầy đau khổ và tức giận.
“Giữ hắn lại cũng vô dụng.” Đường Thiên Vũ vô cảm chỉ vào Tề Hàn.
“Vâng.”
Một Hoàng cảnh gật đầu, bộc phát hơi thở, huyết khí cuồn cuộn vô song như con sóng nhấp nhô, mang theo lực đạo dồi dào áp về phía Tề Hàn, thân thể Tề Hàn dường như chịu đựng một áp lực kinh khủng nào đó, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, trực tiếp bị nổ tung, máu me be bét.
Khi cơ thể nổ tung thành một màn sương máu, nguyên thần cũng bị tiêu diệt.
Tề Hàn đã nối gót theo Tề Cảnh.
Phải nói rằng hai người này rất đen đủi, bọn họ đã bỏ ra một cái giá rất đắt mới mời được tổ chức sát thủ Hoàng Tề điện này ra tay với Lục Trần, nhưng họ không thể nào ngờ được rằng Lục Trần lại quen biết đại tiểu thư Đường Thiên Vũ của tổ chức sát thủ Hoàng Tề điện, hơn nữa lai lịch của Lục Trần quá lớn, đến mức khiến họ sợ sệt không dám ra tay.
Chỉ có thể nói, vận mệnh của bọn họ phải như thế.
Một lúc sau, Lục Trần nhìn Kim Mông và nói: “Ngươi trở về cung Tề Hoàng một chuyến, nói rằng ta không sao, ta phải ra ngoài rèn luyện.”
Lục Trần cảm thấy rằng mình nên chuẩn bị từ sớm, sức hút của hạt giống Thần Hỏa rất lớn, cần phải nghe ngóng trước về những mảnh tàn đồ khác của mộ địa, ngoài ra còn phải xem thử có bao nhiêu kẻ địch sẽ đến đây, trong số những kẻ địch đó lại có những kẻ thù nào.
“Được.”
Mặc dù Kim Mông không biết giữa Lục Trần và Hoàng Tề điện có mối quan hệ gì, nhưng Hoàng Tề điện thậm chí đã giết cả chủ thuê, nhưng lại không hề ra tay với Lục Trần, điều này chứng tỏ rằng Lục Trần đã an toàn.
Hắn gật đầu với Lục Trần, sau đó rời đi, những sát thủ của Hoàng Tề điện đứng xung quanh cũng không cản hắn lại.
“Ta cũng đi đây.” Lục Trần cười mờ ám với Đường Thiên Vũ: “Đừng có nhớ ta quá đó, nhớ nha.”
“Cút.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thiên Vũ ửng đỏ, tức giận nạt hắn.
“Đại tiểu thư, sao ngươi lại nói cho hắn biết tin tức quan trọng như vậy?” Sau khi Lục Trần rời đi, bên cạnh có Hoàng cảnh to gan đánh tiếng hỏi.
Bởi vì bọn họ cảm thấy rằng tên này quá huênh hoang, cho dù có khả năng là có quen biết với ‘Nhu Đế’ của Đế Nữ vực, nhưng Hoàng Tề điện bọn họ cũng không cần thiết phải kiêng nể kẻ đứng phía sau, cho dù giết chết đối phương, lẽ nào Nhu Đế lại dám khai chiến với Hoàng Tề điện bọn họ sao?
Ánh mắt của Đường Thiên Vũ lộ ra vẻ nghiêm trọng, cất giọng: “Các ngươi mãi mãi cũng chẳng biết được tên này đáng sợ đến như thế nào đâu, tốt nhất là đừng chọc giận hắn, nếu không các ngươi sẽ gặp xui xẻo.”
Đường Thiên Vũ với tư cách là một người từng trải, dĩ nhiên biết được sự đáng sợ của Lục Trần, những nhân vật Hoàng cảnh này chưa từng nghe nói về truyền thuyết của Lục Trần, nếu họ đã nghe qua, có lẽ họ sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Đường Thiên Vũ chỉ thị: “Các ngươi tiếp tục điều tra xem những thế lực nào đang nắm trong tay các mảnh tàn đồ. Ngoài ra, hãy chú ý đến những thế lực đến từ các vực khác, xem thử có những người kế vị nào sắp tới.”
Đường Thiên Vũ hiểu rằng với nhiều thế lực tham gia như vậy thì sẽ sớm thu thập được các mảnh tàn đồ, tìm ra tung tích mộ địa của Liễu Kình, đến lúc đó cuộc cạnh tranh sẽ vô cùng khốc liệt, tuy nàng có Hoàng Tề điện chống lưng nhưng lúc tranh giành cơ hội vẫn sẽ yếu thế hơn.
Cần phải chọn ra được vài đồng minh đáng tin cậy.
....
Vài ngày sau, Lục Trần đã đến một thành trì tương đối lớn, tên là thành Hắc Giáp.
Thành Hắc Giáp rộng lớn, mênh mông, tường thành được đắp bằng những hòn đá đen kịt với độ cao mười trượng, lộ ra khí thế oai hùng, hắn bước vào thành Hắc Giáp, nghe ngóng một lượt, Lục Trần mới biết bản thân hiện đang ở lãnh thổ của Hoàng triều nào.
Không phải là Hoàng triều, mà là Thánh triều.
Thánh triều Liễu thị.
Khu vực dưới chân hắn là lãnh thổ năm xưa Liễu Kình đã gầy dựng.
Thánh triều Liễu thị tọa lạc tại trung bộ của Hoang vực. Nhân vật cái thế Liễu Kình một tay sáng lập ra Thánh triều phồn vinh, lãnh thổ rất lớn, sở hữu đất đai vô tận bát ngát, phạm vi rộng lớn đến tương đương với mười lãnh thổ quốc gia của Đại Tề. Có một số tin tức nói lúc Thánh triều Liễu thị cường thịnh nhất đã đánh chiếm một phần mười lãnh thổ của Hoang vực.