Chương 212: Lục Trần ra tay
Bởi vì chuyện mộ địa Thánh chủ nổ ra, ba đại gia tộc đều đang tìm ngoại viện, Hàn gia cũng vậy, nhưng trong Hàn gia cũng không phải kiểu đoàn kết một lòng, chia thành hai phe, một phe là Hàn Ngọc, gồm phụ thân, ông nội, vân vân, phe kia là Hàn Hổ, cùng với phụ bối của Hàn Hổ.
Lần này, nếu ai có thể giành được ngoại viện hùng mạnh, thậm chí tiến vào mộ địa Thánh chủ lấy được Thánh pháp, cùng với Thánh khí, thì tương lai có thể trở thành gia chủ tiếp theo của Hàn gia.
Hàn Ngọc tìm được Kim Anh Tuấn, mà Hàn Hổ đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, đi tìm ngoại viện.
Thanh niên áo trắng bên cạnh, chính là ngoại viện mà Hàn Hổ tìm được.
“Tuy rằng nơi này không tốt lắm, nhưng vẫn coi như tạm được, hy vọng đến lúc công tử đến, có thể hài lòng.” Thanh niên áo trắng bên cạnh Hàn Hổ, hoàn toàn không để ý đến đám người trước mặt, ánh mắt hắn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, gật đầu nhận xét.
Hàn Hổ nghe được lời của thanh niên áo trắng, tạm thời quên trách cứ Hàn Ngọc, nhanh chóng cười nói: “Bạch công tử nhất định sẽ hài lòng, sơn trang đảo giữa hồ có bố trí Tụ Linh trận cấp bảy.”
Hàn Hổ vốn cho rằng, mình nói sơn trang đảo giữa hồ có Tụ Linh trận cấp bảy, thanh niên bên cạnh sẽ lộ ra sắc mặt vui mừng, lại không ngờ đối phương bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói: “Tụ Linh trận cấp bảy thì sao, công tử nhà ta đã tu luyện trong Tụ Linh trận cấp tám, bình thường tu luyện đều là ở trong Tụ Linh trận cấp bảy.”
Ặc!
Hàn Hổ bị xối một gáo nước lạnh vào mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, vốn tưởng đối phương sẽ rất vui vẻ, lại không ngờ đổi lại là châm chọc giễu cợt, Hàn Hổ quay đầu giận mắng một câu: “Hàn Ngọc, còn không mau đưa đám bạn vô lại của ngươi đi đi, đừng ở đây làm mất thể diện.”
Hàn Hổ trút hết toàn bộ khó chịu trong lòng lên Hàn Ngọc.
Vẻ mặt Hàn Ngọc lạnh lùng, nói: “Hàn Hổ, dùng giọng điệu tôn trọng một chút, Lục công tử và Kim công tử là khách quý ta đưa đến, hơn nữa mấy ngày nay sẽ ở tại sơn trang đảo giữa hồ.”
“Khách quý?”
Hàn Hổ nghe được lời của Hàn Ngọc, đôi mắt hơi híp lại, có chút kinh hãi, chẳng lẽ Hàn Ngọc cũng giống như hắn, chó ngáp phải ruồi, mời được ngoại viện rất mạnh, hắn nhìn về phía hai người, lại phát hiện một Siêu Phàm cảm trung kỳ, một Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.
Lập tức thả lỏng lại.
Đây cũng tính là ngoại viện?
Hàn Hổ dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Hàn Ngọc, sau này ở bên ngoài kết bạn thì sáng mắt lên một chút, đừng bị lũ đầu đường xó chợ nào lừa, ngươi thật sự là ngày càng hồ đồ, quả thật kiểu người nào cũng dám đưa về nhà.”
Hàn Hổ hoàn toàn không xem Lục Trần và Kim Anh Tuấn ra gì, bởi vì hắn cảm thấy bọn họ là kẻ lừa đảo, nếu thật sự là ngoại viện hùng mạnh, cảnh giới không thể nào thấp như vậy, ngay cả Siêu Phàm cảnh cũng đến được, mà ngoại viện hùng mạnh mà hắn mời đến, ngay cả người tùy tùng cũng đều là Nguyên Thần cảnh viên mãn.
Người theo hắn đến, là tùy tùng của một công tử rất trẻ tuổi, bối cảnh cực lớn.
Thanh niên áo trắng bên cạnh, nghe được lời nói của hai người, liếc nhìn Lục Trần và Kim Anh Tuấn, không thèm để ý, tiếp tục đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Kim Anh Tuấn tiến đến trước mặt Lục Trần, xúi bậy nói: “Sư đệ, cái tên kia nói ngươi là đầu đường xó chợ, như vậy mà ngươi cũng có thể nhịn.”
Sắc mặt Lục Trần bình thản, cũng không bị chọc giận, thản nhiên nói: “Trong đám đầu đường xó chợ không phải cũng bao gồm ngươi sao, ngươi còn nhịn được, vì sao ta không nhịn được.”
Tuy rằng cuộc đối thoại của hai người khá nhỏ tiếng, nhưng ba người bên cạnh cũng không phải người tầm thường, đều nghe rõ ràng, Hàn Hổ khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái, hoàn toàn không để ý, trong mắt hắn, hai người chính là lũ đầu đường xó chợ.
Dù sao cảnh giới quá thấp, hơn nữa trên người không có để lộ khí tức cao quý, xuất trần, đến lúc các thế lực tập hợp tại thành Cự Khuyết, thảo luận cách tiến vào Mộ Địa, hoàn toàn không có quyền phát biểu ý kiến.
Thanh niên áo trắng quay đầu lại, trong mắt mang theo vẻ hứng thú, nói: “Ngươi muốn tranh nơi này với công tử nhà ta à?”
Trong lời nói của thanh niên áo trắng, mang theo ý khinh thường.
“Đại nhân đừng nóng giận, ngoại trừ Bạch công tử, không ngươi ngoài nào dmas ở trong này.” Hàn Hổ sợ đối phương tức giận, nhanh chóng trấn an một câu, sau đó quay đầu nhìn Hàn Ngọc, tức giận mắng: “Còn không đưa người của ngươi đi, còn nữa, ta đã lấy được ngọc phù điểu khiển.”
Trong khi nói, Hàn Hổ giơ ngọc phù điều khiến Tụ Linh trận lên cao, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Hàn Ngọc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi, hắn vừa muốn đi tìm trưởng bối gia tộc lấy ngọc phù điều khiển, không ngờ bị Hàn Hổ giành trước một bước, nhận được tán thành của gia tộc, xem ra ngoại viện mà Hàn Hổ tìm tới thật sự rất phi phàm.
Nhưng, Hàn Ngọc nghĩ đến bối cảnh của Kim công tử, lấy lại tự tin, cười lạnh nói: “Hàn Hổ, không biết ngoại viện ngươi tìm tới, có thân phận gì.”
Hàn Hổ cười lạnh nói: “Ngươi không có tư cách biết.”
Lục Trần khoét lỗ tai, đúng lúc chen một câu: “Đừng múa mép nữa, đừng mặt đối mặt đe dọa qua lại, dù sao hai ngươi đang ở ngay trước mặt, trực tiếp đánh một trận là được, chuyện có thể sử dụng tay giải quyết, cố gắng đừng dùng miệng, ta nghe đến mức lỗ tai cũng đóng kén rồi.”
“Lừa gạt để đến Hàn gia ta, còn kiêu ngạo như vậy.” Sắc mặt Hàn Hổ âm u, nhìn về phía Lục Trần nói.
Thằng nhãi chỉ mới Siêu Phàm cảnh này, răn dạy hắn ở ngay địa bàn của hắn, đây là muốn chết à.
“Mặc kệ ngươi là ai, đến từ đâu, nhưng trên thế giới này, dù sao cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau, chỗ này để ta ở.” Lục Trần không nhìn Hàn Hổ, nhìn về phía thanh niên áo trắng, dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Đồng tử của thanh niên khẽ lạnh đi, nam tử trước mặt này, kiêu ngạo hơn hắn tưởng tượng, sau đó cười lạnh nói: “Thế giới này không có thứ tự đến trước đến sau, mọi chuyện lấy thực lực mà nói, nắm đấm cứng mới là đạo lý, cho ngươi ba giây biến mất khỏi tầm mắt của ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”