Chương 229: Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia (2)
Hai người họ nói từ lịch sử Kiếm Đế cung đến sự phát triển của Thanh vực, lại tán gẫu chuyện thú vị lịch luyện ở bên ngoài.
Hai người họ giống như bạn bè tri kỷ, chỉ hận gặp nhau muộn, có những lời nói mãi không xong.
Một giờ sau, bỗng nhiên Tử Hằng hỏi: “Đúng rồi, Lục huynh, tại sao sau khi ta trở về, người của Thanh vực đều nói ngươi là hỗn thế đại ma vương, còn nói ngươi vô sỉ, thích ra tay ngầm.”
Tử Hằng cảm thấy đánh giá của người ngoài đối với Lục Trần hoàn toàn không giống với sau khi hắn gặp.
Lục Trần liếc mắt nhìn Tử Hằng, nói: “Đại ca, ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao.”
“Không phải, đương nhiên là không!” Tử Hằng lắc đầu, nhanh chóng phủ quyết, nói: “Ta chưa từng thấy ngươi của trước đây, cho rằng ngươi ngạo mạn, tự mãn, không dễ sống chúng, nhưng sau một giờ nói chuyện với ngươi, ta phát hiện ngươi rất quang minh lỗi lạc, ý chí rộng rãi, trên người còn có tính tình cương trực, là chính nhân quân tử.”
“Hây…”
Bỗng nhiên Lục Trần thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thể hiện ra dáng vẻ đau lòng.
“Sao vậy, Lục Huynh?” Tử Hằng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Lục Trần, vội vàng hỏi.
Lẽ nào Lục Trần gặp phải chuyện phiền phức gì sao?
“Đại ca, ngươi có biết đố kỵ là tật xấu trong lòng người, là một lại bản nguyên, một lại cảm xúc bẩm sinh không?” Lục Trần lắc đầu.
“Ngươi có ý gì?” Tử Hằng chất vấn.
Lục Trần không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại ca, ban đầu ngươi làm Thánh tử của Tử Tinh phong, có bị nghị luận không?”
“Nói thế nào nhỉ, có người cố ý bôi nhọ ngươi sao?” Tử Hằng nghi ngờ hỏi.
Hắn không khỏi nhớ đến ngày hắn trở thành Thánh tử Tử Tinh phong, có rất nhiều người bất mãn với hắn, châm chọc hắn, cho rằng hắn không xứng, buông đủ lời nghị luận sau lưng hắn.
Nhưng hắn đều vượt qua hết.
Bản thân có được gia tộc làm chỗ dựa, lúc làm Thánh tử cũng chịu phải nghị luận.
Có thể thấy được, Lục Trần một không có gia tộc phía sau, hai là thực lực không đủ.
Hắn làm Kiếm tử, đương nhiên lứa thanh niên trẻ tuổi của Kiếm Đế cung sẽ không phục, phía sau chắc chắn có đủ lời châm chọc, đủ giọng nghị luận.
Áp lực mà hiện tại Lục Trần gánh lấy có lẽ gấp mười lần hắn ban đầu.
Trong đầu Tử Hằng, trong thời gian ngắn não được bổ sung rất nhiều, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Lục Trần, mang theo tia đồng tình với thương hại.
Vị trí Kiếm tử của Kiếm Đế cung có địa vị đặc thù, được hưởng quyền thế có thể sánh với cung chủ, ngay cả hắn cũng muốn ngồi lên.
Trước khi chưa nhìn thấy Lục Trần, hắn cũng đố kỵ, trong lòng cũng nghĩ tới dựa vào cái gì mà một Siêu Phàm cảnh lại có thể làm Kiếm tử.
Nhưng hiện tại sắc mặt Lục Trần hiện ra đau thương, bỗng hắn liên tưởng đến bản thân mình lúc trước chịu đựng không biết bao nhiêu áp lực và chỉ trích.
Nói như vậy, Thanh vực ngoại giới truyền bá sự tích Lục Trần đều là giả, người khác hư cấu ra chính là vì bôi nhọ Lục Trần.
Cái gọi là muốn đội vương miện, ắt phải thừa nhận trọng lượng của nó.
Đứng càng cao thì tin đồn càng lớn.
“Lục huynh, ta hiểu…” Tử Hằng nước mắt lưng tròng, lau nước mắt già nơi khóe mắt, mở miệng nói: “Cũng không sợ ngươi chê cười, lúc trước ta ngồi ở vị trí Thánh tử cũng có rất nhiều người nói ta dựa vào cha, nếu không có cha ta, ta hoàn toàn không làm Thánh tử được.”
Tử Hằng cảm thấy có lẽ chỉ có mình mới có thể cảm nhận được tâm trạng của Lục Trần.
Sánh lòng với lòng.
Khoảng cách giữa hai người họ vô hình lại kéo gần hơn một phần.
“Thật ra ta đã chứng minh ta không dựa vào cha cũng ngồi được vào vị trí này.” Tử Hằng cổ vũ nói: “Lục huynh, ta tin ngươi, hiện tại ngay cả tu vi ngươi cũng thấp hơn lứa thanh niên trẻ tuổi của Kiếm Đế cung, nhưng giả sử thời gian, ngươi nhất định có thể theo kịp, đến lúc đó có thể khiến những người đó câm miệng.”
Lục Trần buồn sầu nói: “Đại ca, ngươi nghĩ nhiều rồi, thanh danh của ta hiện tại xấu xa, mọi người đều nói những lời không hay, mỗi ngày chỉ có thể sống trong tiếng mắng chửi.”
“Ai lại vô sỉ, muốn hại ngươi như vậy?” Tử Hằng tức giận nói, bất bình thay cho Lục Trần.
Lục Trần nhún nhún vai, nói: “Ai biết được, không nói những thứ này nữa, chúng ta uống rượu đi.”
Lần này uống là rượu thường, bởi vì uy lực của Tiên Nhân túy quá lớn, hiện tại Lục Trần vẫn còn chút mê man, hai người tán gẫu gần hai giờ, đến khi Hoàng Niên trưởng lão tỉnh táo lại từ trong tu luyện, hai người họ mới dừng lại.
Hoàng Niên trưởng lão mở mắt, ánh mắt sắc bén, có kiếm ý lưu chuyển, khí chất của hắn dường như có chút thay đổi, nhưng thay đổi ở đâu lại không thể nói được.
“Đa tạ Kiếm tử ban Tiên Nhân túy cho ta, khiến thực lực của ta tinh tiến một phần, trong nháy mắt nào đó, bắt được tia quy tắc hư vô mờ mịt, ta biết con đường tương lai đi như thế nào rồi.” Hoàng Niên đứng dậy, trịnh trọng ôm quyền nói với Lục Trần, trong mắt còn mang theo cảm kích nhàn nhạt.
Nếu như nói lúc trước hắn hành lễ với Lục Trần là vì thân phận hai người họ chênh lệch, thì lần này Hoàng Niên là thật tâm.
Quả nhiên giống như truyền thuyết đồn, Tiên Nhân túy khiến người ta buồn ngủ, có thể ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tăng cường lĩnh ngộ sức mạnh quy tắc.
“Sau này Kiếm tử có nhu cầu gì, Hoàng mỗ sẽ tương trợ!” Hoàng Niên trịnh trọng nói.
Lục Trần xua tay, nói: “Hoàng trưởng lão khách khí rồi.”
Tử Hằng thấy Hoàng Niên nghiêm túc như thế, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng trưởng lão cảm ngộ được sức mạnh quy tắc tồn tại, hoặc là nói đã tăng cấp bậc kiếm ý, nếu như trước đó nói, không bao lâu sau Tử Tinh phong sẽ có Thánh cảnh.
Nếu như sau này Hoàng trưởng lão nâng kiếm ý lên đến cấp Thánh, cho dù cảnh giới chưa đến thì địa vị cũng sẽ như nước dâng thuyền cao.
Bởi vì cảnh giới Hoàng trưởng lão vẫn là Hoàng cảnh, nhưng tăng kiếm ý đến cấp bậc cấp Thánh cũng có thể xưng là Kiếm Thánh, Hoàng cảnh mượn kiếm ý cấp Thánh đã có thể chiến đấu với Thánh cảnh thật sự.
Các võ giả khác có lẽ ở cảnh giới Vương cảnh hoặc là Hoàng cảnh rất khó vượt cấp khiêu chiến, nhưng kiếm tu mang theo danh xưng đặc thù thì có thể làm được.