Chương 230: Đê tiện vô sỉ
Đây cũng là nguyên nhân kiếm tu cùng tôn.
“Lục huynh, thời gian không còn sớm, bọn ta rời đi đây.” Tử Hằng đứng lên, ôm quyền hướng về phía Lục Trần nói.
“Đại ca đi thong thả, gần đây hãy đến gặp nhau thường xuyên, chúng ta thương lượng chút chuyện tiến vào Mộ Địa Liễu Kình.” Lục Trần nói: “Đến lúc đó tranh đoạt cơ duyên, đại ca phải bảo vệ ta.”
“Ha ha, tất nhiên.” Tử Hằng cười ha ha nói, nhìn Lục Trần vô cùng thuận mắt.
Lục Trần là người đầu tiên hắn cảm thấy đáng để kết giao.
“Lục huynh, ta đi trước.”
Tử Hằng nói xong, lập tức rời đi với Hoàng Niên.
Trên đường trở về, Tử Hằng nhìn về phía Hoàng Niên bên cạnh: “Hoàng trưởng lão, ngươi cảm thấy Lục Trần là người thế nào.”
“Điều này…”
Hoàng Niên há hốc miệng, nếu đổi lại là trước kia, hắn chắc chắn sẽ nói tỉ mỉ mọi chuyện Lục Trần làm.
Nhưng hiện tại nhận được đồ tốt của người ta, hắn lại ngại nói xấu Lục Trần.
Mà lần này, Kiếm tử Lục Trần quả thật không ra tay ngầm gì cả, là thật sự lấy ra Tiên Nhân túy chiêu đãi bọn họ.
Hoàng Niên suy nghĩ mấy giây rồi tổng kết hai chữ: “Tạm ổn.”
“Tạm ổn cái gì?” Tử Hằng rất bất mãn với câu trả lời của Hoàng Niên, kích động nói: “Ta sống mấy chục năm, chưa từng thấy qua người khí thế, làm người thản nhiên, quang minh lỗi lạc như Lục Trần.”
Hoàng Niên: “...”
Tử Hằng nghĩ đến một mình Lục Trần chịu đựng lời đồn, bị người của Thanh vực bôi nhọ, được xưng là hỗn thế đại ma vương, nhưng một mình hắn yên lặng chịu đựng áp lực, không đi ra ngoài biện minh được.
Sau đó, Tử Hằng thêm một câu: “Tâm địa Lục Trần rất hiền lành.”
Hoàng Niên nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nói thật, Tử Hằng đánh giá Lục Trần khí thế, làm người thản nhiên, Hoàng Niên cảm thấy còn có thể giải thích được, nhưng quang minh lỗi lạc thì hắn không dám đồng ý.
Nhất là câu cuối cùng tâm địa rất hiền lành mà Tử Hằng bổ sung, điều này lại khiến Hoàng Niên nghẹn ngào.
Nếu như Kiếm tử Lục Trần tâm địa hiền lành, vậy thì Thanh vực sẽ không có người xấu, tất cả đều là Thánh Nhân.
Hai người họ cả đường không nói gì, trở lại tửu lâu chỗ Bạch Hoằng ở.
Vừa hay Bạch Hoằng xuống lầu muốn đi ra ngoài dạo phố, đụng mặt với Tử Hằng.
Bạch Hoằng nhìn thấy Tử Hằng đi tìm Lục Trần gây phiền phức trở về nguyên vẹn không tổn hao gì, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ chưa bộc phát chiến đấu sao?
“Không phải ngươi đi tìm Lục Trần sao?” Bạch Hoằng nhịn không được hỏi một câu.
Tử Hằng trở về còn nguyên vẹn không tổn thất gì khiến hắn có chút bất ngờ.
“Đúng vậy, sao vậy?” Tử Hằng nhìn Bạch Hoằng một cái, mở miệng nói.
“Không gì cả, chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất ngươi nên tránh xa hắn một chút.” Bạch Hoằng nói.
“Ngươi có ý gì?”
Sắc mặt Tử Hằng lập tức lạnh xuống.
Bạch Hoằng nói: “Thằng nhãi đó rất thiếu đức, không phải là người tốt, ta sợ ngươi chịu thiệt, bị lừa mà không hay biết.”
Mặc dù con người Tử Hằng có chút cuồng vọng tự đại, nhưng tổng thể mà nói, vẫn tính là không tồi, cùng là Thánh tử, Bạch Hoằng không hy vọng Tử Hằng rơi vào tay của Lục Trần.
“Bạch Hoằng, ta không ngờ ngươi là người như vậy!” Tử Hằng nhìn Bạch Hoằng, dáng vẻ như thù không đội trời chung với hắn: “Đê tiện vô sỉ, nói xấu sau lưng người khác, sao trước đây không phát hiện ngươi không biết liêm sỉ như vậy.”
Tử Hằng nhớ đến Lục Trần bị người ta nói xấu, có lẽ là người nói xấu sau lưng như Bạch Hoằng rất nhiều.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Bạch Hoằng trực tiếp bị mắng đến ngây ngốc tại chỗ, Tử Hằng phát điên gì vậy, tự nhiên lại mắng hắn.
“Nhớ lấy, sau này ngươi dám nói điều không phải với Lục huynh thì ta không xong với ngươi đâu!” Tử Hằng không thèm quan tâm Bạch Hoằng ngốc nghếch nữa, chỉ vứt lại một câu rồi quay người rời đi.
“Tử Hằng, ngươi chính là đồ thần kinh!”
Rất lâu sau, Bạch Hoằng mới lấy lại tinh thần, thầm mắng một câu.
Hắn đã đụng ai chọc ai rồi, rõ ràng có ý tốt nhắc nhở một câu, vậy mà lại bị mắng một trận.
Trong nửa tháng tiếp theo, các thế lực lục tục đến thành Cự Khuyết. Người của Phong Lôi các Thanh vực đến, nhưng bọn họ không tới tìm Lục Trần và Kim Anh Tuấn, mà âm thầm tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Người của Thánh địa Dao Trì cũng đến, dẫn đầu đoàn là một nữ nhân tóc trắng như thác nước, xinh đẹp vô cùng, vóc dáng uyển chuyển, nàng chính là Trần Vũ.
Một trong hai vị thánh nữ ở Thánh địa Dao Trì.
Trần Vũ mang theo thế hệ trẻ tuổi của Thánh địa Dao Trì, đặc biệt đến để ngắm nhìn thế giới, để bọn họ nhìn thấy những thiên tài ngoại vực.
Mặc một chiếc váy màu xanh lam, Liễu Khuynh Thành nổi bật trong đám đông, khí chất không cốc u linh, hệt như một viên ngọc tỏa sáng rực rỡ.
Nàng vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người, trở thành người làm mưa làm gió.
Cho dù là những thanh niên cao ngạo của thế lực ngoại vực cũng hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Liễu Khuynh Thành, trong lòng thầm nghĩ, thật là một cô nương thanh lệ thoát tục.
Lục Trần vẫn không chú ý tới bên ngoài.
Yên lặng tu luyện trong sơn trang đảo giữa hồ.
Phía dưới vẻ bình tĩnh, lại mơ hồ có một luồng gió thổi báo giông tố sắp đến.
Bởi vì bên ngoài luôn luôn có thần niệm lướt qua Hàn phủ, bao phủ lấy sơn trang đảo giữa hồ.
Nhân Hoàng của Hàn phủ tới báo cho hắn, có ít nhất năm sáu ý niệm Nhân Hoàng mạnh mẽ thăm dò, mục đích đến thì không rõ.
"Không cần căng thẳng, bọn họ không phải đến vì các ngươi." Lục Trần bình tĩnh trả lời một câu.
Lời nói của Lục Trần khiến trên dưới Hàn phủ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong nửa tháng này, Tử Hằng cũng thường xuyên chạy đến chỗ Lục Trần, Lục Trần cũng không keo kiệt, lấy ra đủ loại linh quả cao cấp và đan dược cao cấp chiêu đãi hắn, hơn nữa còn gọi một câu đại ca.
Tử Hằng cũng dần dần lạc mất bản thân trong từng tiếng đại ca.
Không phải sao, hôm qua Tử Hằng mới rời đi, trưa hôm nay đã lại tới.
Tử Hằng thay một bộ trường bào màu tím, cả người tinh thần phấn chấn, nhìn Lục Trần từ đằng xa, chào hỏi: "Lục huynh."
"Đại ca, ngồi đi." Lục Trần mời Tử Hằng ngồi xuống.