Chương 233: Con nghé con
Khi hai người đánh nhau, xung quanh Hồ Tâm Đảo, lần lượt từng bóng người thấp thoáng, người này đến người khác.
Trong đó có người ma khí ngút trời, thẳng hướng lên trên, hóa thành một mảnh đen nghịt tầng mây, có người hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể, con ngươi sắc bén, sắc hơn cả đao, cũng có kẻ khí chất phi thường, đứng chắp tay, trên mình mang theo khí tức bá đạo và mạnh mes.
Luyện Cổ thánh giáo, Thánh địa Cổ Thương, Thiên Cơ các, Thánh Ma giáo, thành Xích Long.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận của hai người, bọn họ liền bình thường trở lại.
Một người đến từ tộc Chân Long, là thái tử của tộc Chân Long, chiến lực vô song, khí lực cường đại, mà kẻ kia lại từng hãm hại thái tử Chân Long, thực lực tất nhiên không thể đoán được.
Khi hai người đánh nhau, xung quanh đảo giữa hồ, lần lượt xuất hiện từng bóng người thấp thoáng, người này đến người khác.
Trong đó có người ma khí ngút trời, thẳng hướng lên trên, hóa thành một mảnh đen nghịt tầng mây, có người hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể, con ngươi sắc bén, sắc hơn cả đao, cũng có kẻ khí chất phi thường, đứng chắp tay, trên mình mang theo khí tức bá đạo và mạnh mẽ.
Luyện Cổ thánh giáo, Thánh địa Cổ Thương, Thiên Cơ các, Thánh Ma giáo, thành Xích Long.
Năm thế lực này đều phái người đến, đi cùng là các sư môn trưởng bối, cùng nhau đi tới.
Bọn họ đều là chủ nợ của Lục Trần, ngày khác nhân, hôm nay quả.
Bọn họ nhìn Lục Trần ở giữa sân, ai nấy đều mang vẻ mặt lạnh lùng. Có người còn tức giận, trông thấy Lục Trần liền không kiềm chế được cảm xúc, hét lớn: "Lục Trần, cái đồ vô sỉ nhà ngươi, hôm nay xem ngươi chạy trốn đi đâu."
Ầm ầm!
Lục Trần vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Ngao Thượng, khi cùng sử dụng quyền cước, quanh thân biến đổi một mảnh ánh kiếm. ánh kiếm đỏ rực như lửa, lúc xẹt qua không gian mang theo một dấu tích thật dài.
Đây là Thuần Dương kiếm thuật, biến đổi hỏa diễm ánh kiếm.
Nếu Tử Hằng bên cạnh đang trong trạng thái tỉnh táo, hắn nhất định sẽ hoảng sợ, Lục Trần biến đổi Thuần Dương kiếm thuật, uy lực hắn toát ra mạnh hơn nhiều so với lần hắn thi triển hồi trước.
Hỏa diễm ánh kiếm xen lẫn, cắt xuyên qua không gian và bao phủ Ngao Thượng.
Tuy trong mắt Ngao Thượng tràn đầy lửa giận, nhưng đối mặt với hỏa diễm ánh kiếm này, hắn cũng phải lộ ra vẻ nghiêm trọng. Quanh thân hắn ngưng kết từng mảnh long lân, tạo thành một long lân giáp, mỗi mảnh long lân đều óng ánh rực rỡ, tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt.
Khi từng đạo hỏa diễm kiếm khí tấn công vào long lân giáp, nó tạo ra một âm thanh leng keng như thể kim loại va chạm, tia lửa bắn tung tóe.
Có điều, trong đó có một đạo hỏa diễm ánh kiếm lại hướng thẳng về phía Tử Hằng đang ngủ say.
"Mẹ nó, lão tử đã bắt đầu đánh nhau, ngươi lại có thể ngủ thiếp đi." Trong lòng Lục Trần rất bất mãn.
Tử Hằng vốn dĩ đang trong trạng thái buồn ngủ, cho dù có âm thanh giao chiến va chạm đinh tai nhức óc bên cạnh cũng không thể làm hắn tỉnh táo lại.
Nhưng có một đạo hỏa diễm ánh kiếm tới gần, một cảm giác ớn lạnh dâng lên mãnh liệt trong lòng hắn, hộ thuẫn linh khí hiện ra, vì hắn ngăn chặn ánh kiếm đáng sợ này.
Rắc!
Hộ thuẫn linh khí bên ngoài thân thể của Tử Hằng vỡ nát, cả người hắn bị đạo ánh kiếm này đánh bay. Dưới cơn đau dữ dội, cuối cùng hắn mới tỉnh táo lại.
Chỉ là, ngay cả sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn mơ mơ màng màng.
Tử Hằng mở to đôi mắt say xỉn và lờ đờ, nhìn lướt qua Lục Trần, sau đó lại nhìn Ngao Thượng một bên, trong lúc nhất thời mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Lục huynh, con hàng này là ai vậy?" Tử Hằng hỏi một cách lơ đễnh.
Lục Trần lặng lẽ nói: "Kẻ thù của ta, hiện tại muốn giết ta."
"Cái gì?"
Tử Hằng nghe xong, mang theo mùi rượu, xiêu vẹo đi về phía Ngao Thượng.
Tử Hằng cao hơn Ngao Thượng một cái đầu.
Tử Hằng cúi đầu, dùng ánh mắt của người lớn nhìn trẻ con để nhìn Ngao Thượng, mùi rượu nồng nặc phun lên trên mặt: "Nhóc con, ngươi rất có khí phách, ngay cả huynh đệ ta cũng dám động."
Chủ yếu là do Ngao Thượng thoạt nhìn còn quá trẻ, dáng vẻ trẻ con vẫn chưa biến mất, trắng trắng mềm mềm, lại thấp hơn hắn một cái đầu, vậy nên Tử Hằng mới xem Ngao Thượng như một đứa trẻ.
Ngao Thượng nghe được câu nói của Tử Hằng, trên vầng trán trắng nõn của hắn đã vẽ ra ba vạch đen, đồng thời mùi rượu phả vào mặt khiến hắn nhíu mày.
Ngao Thượng nhìn chằm chằm Tử Hằng, lửa giận đang dần dần nổi lên.
"Yo, thằng nhóc ngươi còn mọc hai cái sừng."
Tử Hằng như phát hiện ra đại lục mới, nhìn thấy chiếc sừng nhỏ độc đáo trên trán Ngao Thượng, còn vươn tay ra sờ lên, cảm thán nói: "Nhóc con, hóa ra ngươi thuộc Ngưu tộc, chẳng trách tuổi còn nhỏ mà tính tình đã nóng nảy như vậy."
Trong hai con mắt Ngao Thượng bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Kẻ nát rượu lộn xộn này lại còn nói hắn là Ngưu tộc, Ngưu tộc thấp kém làm sao có thể sánh với Long tộc cao quý của hắn, hắn là Chân Long, trong cơ thể có huyết mạch Chân Long đang chảy.
Đừng nói Ngao Thượng tức giận, hai vị cường giả của tộc Chân Long phía sau cũng nhìn Tử Hằng bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Khuôn mặt của người xung quanh lộ ra vẻ quỷ dị.
Người của các thế lực lớn cũng không nhúng tay vào, nhất là người có thù với Lục Trần càng giữ im lặng.
Bởi vì bọn họ đang ngầm xếp hàng.
Trước hết cứ để cho thái tử Chân Long đi trừng trị Lục Trần, sau đó từng người bọn họ lần lượt đánh.
Chỉ là không nghĩ tới, một tên nát rượu lại chạy ra ngoài.
"Tên sâu rượu đáng chết, cút qua một bên "
Lúc này Ngao Thượng cũng không muốn nói chuyện với con sâu rượu này, hắn chỉ muốn lôi Lục Trần ra hung hăng đánh một trận, ít nhất cũng phải đánh Lục Trần đến mức nằm cứng đơ.
"Con nghé con, tính tình vẫn rất hung hăng."
Tử Hằng nhìn thấy vẻ mặt Ngao Thượng phẫn nộ, cười ha hả nói, duỗi tay ra, chạm vào sừng rồng của Ngao Thượng sờ tới sờ lui.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngao Thượng biến thành màu gan heo.
Cái tên chết tiệt này hết lần này đến lần khác sờ vào sừng rồng của hắn, lại còn nói hắn là Ngưu tộc, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.