Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 234: Con nghé con (2)

Chương 234: Con nghé con (2)


Chỉ thấy sừng rồng của Ngao Thượng phát sáng, chấn động mạnh mẽ lan tràn ra, sừng rồng trong suốt phát ra hai luồng năng lượng bạch quang, bắn tới trên người Tử Hằng.
Sau đó, Tử Hằng liền bi thảm.
Tử Hằng không kịp đề phòng, bay ngược ra xa mấy trăm mét.
Xa xa, tiếng kêu rên của Tử Hằng truyền đến.
"Ta biết mà, thiên hạ làm gì có cơm trưa miễn phí." Trong đám người, Kim Anh Tuấn nhìn thấy cảnh này, đỡ trán lẩm bẩm.
Động tĩnh của những người này rất lớn, hơn nữa Lục Trần còn giao chiến một hồi với Ngao Thượng, hắn đương nhiên cũng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Lục Trần lại khác thường như thế, không chỉ lấy ra Tiên Nhân túy chiêu đãi Tử Hằng, mà còn một câu lại một câu đại ca tâng bốc lên.
Kết quả con hàng này vì một tiếng đại ca mà mất phương hướng.
Thổ lộ tâm tình với Lục Trần, đào tận đáy lòng, bây giờ bị trút say như thế, cho Lục Trần chia sẻ hận thù.
Tình cảnh này khiến Kim Anh Tuấn nghĩ ngay đến kế hoạch thâm hiểm của Lục Trần, không thể không nói, quá mẹ nó âm hiểm.
Lục Trần ở giữa sân, cũng tương đối hài lòng với phương thức kéo thù hận của Tử Hằng.
Lúc trước, nghe nói về sự xuất hiện của nhiều thế lực như vậy, hắn vẫn có chút e ngại, định tìm người chia sẻ một chút thù hận.
Sau đó, Tử Hằng bước vào tầm nhìn của hắn.
Vốn là, trong mong đợi của Lục Trần, xưng huynh gọi đệ với Tử Hằng một khoảng thời gian như vậy, hắn có chút lo lắng, dưới trạng thái say rượu của Tử Hằng liệu có thể kéo được hận thù một cách hoàn hảo hay không.
Kết quả, biểu hiện của Tử Hằng còn vượt ra khỏi sự mong chờ của hắn.
Tử Hằng dưới trạng thái say rượu đã hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Rất nhanh, Tử Hằng đã chạy trở về, chỉ thấy trên ngực của Tử Hằng có hai cái lỗ, khói đen bốc lên, bên trong có một cái dạ dày mềm mại màu trắng bạc, ngăn chặn sóng năng lượng xung kích của cặp sừng rồng vừa rồi.
Tử Hằng không có chuyện gì, chỉ là bị bay mấy trăm mét, thân thể rơi trên mặt đất có chút đau đớn mà thôi.
"Mẹ kiếp, con nghé con này tuổi có lớn không vậy, thực lực thật mạnh." Tử Hằng bay trở về, nhìn Ngao Thượng đánh giá từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, một lát sau mới nói: "Con nghé con, có hứng thú theo bên người bản đại gia không, làm vật cưỡi của bản đại gia, bản đại gia cho ngươi ăn ngon uống sướng."
Tử Hằng mỗi lần mở miệng lại một tiếng con nghé con, còn muốn để Ngao Thượng làm vật cưỡi của hắn, khiến cho lửa giận trong lòng Ngao Thượng từ từ bốc lên.
"Tức chết ta!"
Cả khuôn mặt Ngao Thượng biến thành màu gan heo, lỗ mũi đều bốc khói trắng.
Có thể tưởng tượng, hiện tại trong lòng hắn tức giận như thế nào.
Ngao Thượng xuất thủ, Chân Long quyền pháp hướng vào ngực Tử Hằng, Tử Hằng bay thẳng ra ngoài.
Nhưng rất nhanh, con hàng này trở lại như thể là một người không có chuyện gì, chỉ có điều khóe miệng mang theo vết máu.
Mặc dù trên người mặc pháp bảo phòng ngự cực kỳ cường đại, hắn cũng bị thương.
"Mẹ kiếp, ta chưa bao giờ từng thấy con nghé con mạnh như ngươi, quả thực ngưu bức ngất trời, ta quyết định, ta muốn trấn áp con nghé con ngươi!" Tử Hằng quát, linh lực trong cơ thể tràn ra, muốn ra tay với Ngao Thượng.
"Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
Bên cạnh, hai lão giả tộc Chân Long bước lên trước một bước, trên người bộc phát ra uy áp Chân Long khủng bố, đè ép người trong trận không thở nổi.
Một lực lượng vô hình lưu động, trực tiếp giam cầm Tử Hằng trên không trung.
Ánh mắt của hai lão giả tộc Chân Long nhìn chằm chằm Tử Hằng, trong đôi mắt hàn ý lưu chuyển, lạnh lẽo vô cùng.
Con sâu rượu không biết sống chết này nhiều lần vũ nhục thái tử của bọn họ, không thể nhịn được nữa, bọn họ quyết định can thiệp trận chiến đấu này.
"Tỉnh lại!"
Một vị lão giả quát, thần niệm xâm nhập vào trí óc của Tử Hằng. Tử Hằng nhìn một hồi, ánh mắt mới lấy lại được sự tỉnh táo ngắn ngủi, nhưng cũng chỉ kéo dài được một lúc, sau đó lại say xỉn mông lung.
"Tại sao trên trán các ngươi lại không có sừng trâu?" Tử Hằng lơ mơ nhìn hai lão giả của tộc Chân Long nói, sau đó nghiêng đầu tự hỏi: "Ta biết rồi, các ngươi có lẽ đã quá già, sừng trâu đều bị lão hóa tróc ra."
Lần này, đến lượt mặt của hai lão giả Chân Long biến thành màu gan heo.
Hô hấp của bọn họ trở nên nặng nề, trên bầu trời đè ép đầy long uy khiến cho người ta không thở nổi.
Các thế lực xung quanh đến từ khắp nơi đều không nói nên lời nhìn Tử Hằng, con hàng này là ai thế, sao nhìn hắn còn kiêu ngạo hơn cả hỗn thế đại ma vương Lục Trần?
Thế lực mấy phương liền quyết mà đến, lại dám ra mặt vì Lục Trần, thậm chí còn tùy ý vũ nhục tộc Chân Long, lai lịch có lẽ rất lớn.
"Các ngươi tốt nhất đừng mang sát ý, tốt xấu thế nào, phía sau hắn cũng có một Kiếm Thánh." Lục Trần thấy hai vị cường giả tộc Chân Long có dấu hiệu động thủ, không vội không chậm nói một câu.
Lời nói của Lục Trần khiến cho ánh mắt của hai vị cường giả tộc Chân Long rùng mình.
Danh hiệu Kiếm Thánh là tôn xưng mà chỉ khi kiếm ý đạt đến cấp Thánh mới được sở hữu.
Kiếm Thánh không có nghĩa là Thánh cảnh, nhưng lại có thể chiến đấu với Thánh cảnh. Nếu như tu vi của một Kiếm Thánh cũng đạt đến Thánh cảnh, vậy sẽ trở nên vô cũng đáng sợ, trở thành tồn tại khiến người khác sợ hãi trong Thánh cảnh.
Cho nên, hai vị cường giả của tộc Chân Long vừa nghe Lục Trần nói như vậy, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ, sát ý trên người thu lại rất nhiều.
Mặc dù thân thể tộc Chân Long bọn họ có lực phòng ngự mạnh mẽ, lực tấn công cũng rất mạnh mẽ, nhưng không thể không nói rằng bọn họ sợ loại tồn tại như Kiếm Thánh này.
Người của các thế lực lớn xung quanh nheo mắt nhìn, thảo nào tên sâu rượu này dám càn rỡ như vậy, hóa ra là vì có tồn tại cấp bậc Kiếm Thánh chống lưng.
Sau đó, cường giả tộc Chân Long lên tiếng: “Đây là cuộc tranh chấp của những người trẻ tuổi đồng trang lứa, bọn ta không nhúng tay vào nữa.”
Vừa nói vừa lui về sau một bước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất