Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 247: Thà làm kẻ xấu xí chứ không muốn làm đại soái ca (2)

Chương 247: Thà làm kẻ xấu xí chứ không muốn làm đại soái ca (2)


Chuyện hai người tranh cãi về vị trí thiếu các chủ của Phong Lôi các cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.
Vẻ mặt của một nhóm đệ tử của Phong Lôi các đờ ra, đối với tình huống như ở trước mặt cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
“Dù thế nào đi nữa, ta nhập môn trước, vị trí thiếu các chủ là của ta.” Kim Anh Tuấn khẽ hừ một cái.
Lục Trần nói: “Hay là cứ như vầy đi, để cho các đệ tử của Phong Lôi các có mặt ở đây quyết định thiếu các chủ trong lòng bọn họ, có được không.”
“Được.”
Kim Anh Tuấn đồng ý, trong lòng rất tự tin, dù sao thì hắn cũng nhập môn sớm, uy tín trong Phong Lôi các cao hơn rất nhiều.
Rất tự tin rằng những đệ tử này sẽ chọn hắn.
“Người ủng hộ Kim Anh Tuấn làm thiếu các chủ đều là kẻ xấu xí, ba hai một, các ngươi giơ tay lên.” Lục Trần nhanh chóng nói xong.
Mười mấy đệ tử của Phong Lôi các nhìn nhau, không một ai giơ tay.
Lục Trần tiếp tục: “Tới phiên ta, người ủng hộ Lục Trần làm thiếu các chủ đều là đại soái ca.”
Xoạt xoạt xoạt!
Vừa dứt lời, trong nháy mắt một đám đệ tử của Phong Lôi các đã giơ tay lên cao.
“Thấy chưa, đây gọi là thực lực.” Lục Trần dương dương tự đắc nhìn về phía Kim Anh Tuấn khoe khoang.
“Tại sao người ủng hộ ta đều là kẻ xấu xí, còn người ủng hộ ngươi đều là đại soái ca?” Kim Anh Tuấn không chấp nhận.
“Vậy thì ngươi thử đi.” Lục Trần lui ra.
“Đến ta thì đến ta.”
Kim Anh Tuấn hừ một cái, đứng dậy, hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: “Người ủng hộ Kim Anh Tuấn làm thiếu các chủ đều là đại soái ca.”
Nói xong, hắn chủ động giơ tay lên cao.
Trước mặt hắn, không một đệ tử nào giơ tay lên.
“Chết tiệt, các ngươi cũng giơ tay lên đi chứ!” Kim Anh Tuấn tức giận.
“Đừng có cãi nữa, ngươi không có uy tín đâu.” Lục Trần đứng bên cạnh bỏ đá xuống giếng: “Bọn họ sẽ không chọn ngươi đâu.”
Kim Anh Tuấn bất đắc dĩ nói: “Người ủng hộ Lục Trần làm thiếu các chủ đều là kẻ xấu xí.”
Tuy nhiên, một đám đệ tử lại giơ tay lên cao.
“Các ngươi, các ngươi thực sự khiến ta tức chết mất, thà làm kẻ xấu xí cũng không chịu làm đại soái ca.” Kim Anh Tuấn thấy như vậy thì tức ói máu, quay người tức giận bỏ đi.
Các đệ tử của Phong Lôi các nghe thấy Kim Anh Tuấn trước khi rời đi ném ra mấy lời tức giận, cũng không có coi trọng, đồng thời trong lòng cũng nói, giữa ngươi và Đại Ma Vương, chúng ta nhất định sẽ lựa chọn ủng hộ Đại Ma Vương.
Hậu quả khi đắc tội với Đại Ma Vương, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Trong Phong Lôi các có một ví dụ điển hình cho việc đắc tội với Đại Ma Vương, sư đệ Khổng Soái.
Sư đệ Khổng Soái mang trong mình huyết mạch Khổng Tước Yêu tộc, thiên phú hơn người, nhưng cũng thừa hưởng những đặc điểm của Khổng Tước Yêu tộc, đó chính là kiêu ngạo và tự phụ.
Đặc biệt là sau khi sư đệ Khổng Soái bái nhập một vị thái thượng trưởng lão của Phong Lôi các, sư đệ Khổng Soái càng trở nên kiêu ngạo bất tuân, không coi ai ra gì.
Kết quả là nhận lấy đủ kiểu chỉnh đốn của Đại Ma Vương, kết cục rết thê thảm.
Người ở Phong Lôi các thường xuyên phát hiện Khổng Soái hôn mê, máu chảy khắp đầu ở bất kỳ góc nào của Phong Lôi các.
Ban đầu chuyến đi đến Hoang vực này là do sư đệ Khổng Soái dẫn đầu, nhưng theo những lời đồn thổi rằng hình như Đại Ma Vương đang ở Hoang vực, chỉ là hình như thôi, nhưng sau khi Khổng Soái biết được thì sống chết cũng không chịu đi.
“Đúng rồi, Khổng Soái đâu, tại sao lại không đến?” Lục Trần nhìn xung quanh đám người, không có nhìn thấy Khổng Soái, thuận miệng hỏi một câu.
Thiên phú của tên nhóc Khổng Soái kia, cũng đứng số một số hai trong số các đệ tử của Phong Lôi các, không có lý do gì để không đến.
Một đệ tử của Phong Lôi các trả lời: “Trong người sư đệ Khổng Soái không khỏe cho nên không đến.”
“Không đến sao, ta còn tưởng là hắn sắp tới.” Lục Trần Rao sờ sờ đầu, lẩm bẩm một câu: “Một năm không gặp, ta còn có chút nhớ hắn, không lẽ hắn cũng nhớ ta, nhớ đến bệnh luôn rồi.”
Tất cả đệ tử đều trợn tròn mắt, Đại Ma Vương nhà ngươi đã làm gì với Khổng Soái, trong lòng ngươi còn không rõ sao, sư đệ Khổng Soái vì sợ ngươi nên mới không đến, làm sao hắn có thể nhớ ngươi cơ chứ?
Tất nhiên, những lời này chỉ có thể chửi ở trong lòng, chứ không thể nói ra.
“Quên đi, các ngươi cứ đợi trước đi, đợi đến khi tìm được mộ của của Liễu Kình, thì nghe lệnh của ta mà làm.” Lục Trần nói với giọng điệu rất tùy tiện, như thể trong mắt hắn, dùng tu vi Siêu Phàm cảnh để ra lệnh cho một đám đệ tử Nguyên Thần cảnh viên mãn của Phong Lôi các giống như là chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.
“Xin tuân theo lệnh của vị thiếu các chủ.”
Sau khi Lục Trần phân khó xong thì cũng không không quan tâm bọn họ nữa, dù sao thì sơn trang ở đảo giữa hồ cũng có rất nhiều nhà, có thêm trăm người nữa đến ở cũng được, để bọn họ tùy ý lựa chọn chỗ ở là được rồi.
Lục Trần đi về phía Liễu Khuynh Thành, thong dong bước đến, một đám đệ tử của Phong Lôi các nhìn mà ngẩn người, không phải là Đại Ma Vương đang muốn đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp đến khó tin kia đấy chứ.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hồn bạc vía, Đại Ma Vương duỗi tay ra, bóp lấy khuôn mặt mềm mại trắng như trứng gà bóc, đồng thời trong miệng còn nói ra những lời ngả ngớn: “Ồ, mấy tháng không gặp, hình như lại có thêm thịt rồi.”
Khi các đệ tử của Phong Lôi các nhìn thấy cảnh này, há hốc mồm, cằm như muốn rơi xuống đất.
Quả nhiên, vẫn là phong cách quen thuộc của Đại Ma Vương, không sợ trời không sợ đất.
Tuy nhiên, trong lòng Đại Ma Vương không hề sợ hãi chút nào sao.
Mới vừa rồi, tình huống kết thúc bằng việc vị Thánh nữ này đánh ngang tay với Thái nữ Ma giáo, một tay đánh đàn tạo thành đao kiếm trận vực, sức tấn công vô song.
Đại Ma Vương, ngươi ngang nhiên cợt nhã người ta như vậy, là không sợ nổi giận à.
Hai trưởng lão của Phong Lôi các cũng bị kinh ngạc không nhẹ bởi động tác kinh thế hãi tục của Lục Trần.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất