Chương 247: Phong cách đại ma vương
Trong lòng khóc không ra nước mắt, Đại Ma Vương của ta điệu thấp một chút đi, đây không phải là sân nhà của chúng ta đâu.
Bên cạnh còn có một vị nữ thánh đó.
Hơn nữa những người từ Thiên Cơ các vừa mới rời đi cũng đã nói rằng người ta hiện đang xếp thứ tám trong bảng Chí Cường của Hoang vực, cho dù là Thánh cảnh tầng thứ nhất, thì chắc chắc cũng phải gần tới tầng thứ hai rồi.
Ngang nhiên đứng trước mặt loại tiền bối này đùa giỡn môn đồ của người ta như vậy, đây không phải là tìm chỗ chết sao.
Bây giờ bọn họ cũng không dám nhìn mặt vị nữ thánh này nữa rồi.
Mà vài giây sâu, trưởng lão của Phong Lôi các cũng không cảm nhận được bão táp tràn ngập trong không khí, bọn họ mới cả gan ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt của nữ thánh, lại phát hiện sắc mặt của nữ thánh bình thản như nước, cũng không có tức giận.
“To gan, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” đến đệ tử của Thánh địa Dao Trì, mỗi một người đều xắn tay áo lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Tên khốn kiếp đáng chết này là ai, dám ngang nhiên cợt nhã Thánh nữ.
“Thịt đâu ra chứ?”
Liễu Khuynh Thành cũng có tức giận, nhưng chỉ là xấu hổ.
Sư huynh nói rằng khuôn mặt của nàng có thêm thịt, không phải là đang nói nàng đã tăng cân sao, điều này khiến khuôn mặt của nàng đỏ bừng đồng thời có chút xấu hổ.
“Ha ha, không có, không có, tối hôm nay không có chỗ ở nhỉ, cứ ở đây đi.” Lục Trần cười ha ha nói.
“Ừ.”
Liễu Kình Thành khẽ ừ.
Một đám đệ tử từ Thánh địa Dao Trì và đệ tử từ Phong Lôi các đồng thời ngây ra.
Đệ tử của Thánh địa Dao Trì nhìn về phía Vũ Thánh tiền bối, hy vọng Vũ Thánh tiền bối sẽ ra tay đánh chết hắn.
“Vũ tỷ, ngươi cũng ở lại đi, đúng lúc ta có một chuyện cần hỏi ngươi.” Lục Trần quay lại nhìn về phía Trần Vũ nói.
Lại là cách xưng hô này!
Trên khuôn mặt thanh tú của Trần Vũ lộ ra vẻ bất lực, sau khi cân nhắc vài giây, gật đầu.
Vũ tỷ!
Nghe thấy Lục Trần gọi vị nữ thánh này là chị, đây là xưng hô rất thân mật.
Các đệ tử của Phong Lôi các thở dài rằng Đại Ma Vương không hổ danh là Đại Ma Vương, đi đến đâu cũng có thể ăn được.
Đối với các đệ tử của Thánh địa Dao Trì, thì đã ngây người tại chỗ.
Cái tên tên là Lục Trần này có thể gọi Vũ Thánh tiền bối là chị, không lẽ người này cũng là đệ tử của Thánh địa Dao Trì.
Không hiểu sao bọn họ cứ cảm thấy cái tên Lục Trần này có hơi quen thuộc, nhưng đột nhiên, cuối cùng cũng có người nhớ ra.
Lục Trần không phải là đệ tử của Thánh chủ sao, mới được công khai cách đây một khoảng thời gian, nghe nói thời gian hắn nhập môn còn sớm hơn cả Thánh nữ, là sư huynh của Thánh nữ.
Sau khi nghĩ thông suốt, bừng tỉnh ngộ ra, thảo nào có thể gần gũi với Thánh nữ như vậy, Thánh nữ cũng không có tức giận.
Một lúc sau, trong một ngôi nhà tre, Lục Trần, Trần Vũ và Liễu Khuynh Thành ngồi cạnh nhau, trên bàn có bày những món ngon tinh xảo.
Lục Trần chỉ mời hai người, còn những đệ tử khác thì ở trong sơn trang ở trên đảo giữa hồ, Lục Trần không quan tâm đến việc ăn uống của bọn họ.
Sau khi ngồi vào bán, Lục Trần bắt đầu đặt câu hỏi hỏi: “Vũ tỷ, ngươi biết bao nhiêu về Liễu Kình, lần này Thiên Cơ các xuất hiện đã phá tan ảo tưởng của chúng ta, nếu như Liễu Kình không chết, chẳng phải là sẽ không có bảo vật à.”
Mặc dù Liễu Kình là tiền bối Thánh cảnh, có thể đã đạt đến tầng thứ hai, có thể đã đạt đến tầng thứ ba, những thứ như Thánh khí công pháp hắn để loại.
Loại đồ vật này đủ để kích hoạt việc Thánh cảnh tranh cướp.
Nhưng mà đối với Lục Trần, hoàn toàn không khơi dậy hứng thú.
Đầu tiên, công pháp mà hắn tu hành đều là đứng đầu.
Ngoài ra, muốn đan dược thì đơn giản thôi, tới chỗ Tứ sư phụ lấy một ít, muốn có Thánh khí đặc chế, để Tứ sư phụ nhờ luyện chế là được.
Cho nên đối với bảo vật do Liễu Kình để lại, cũng không có chút hứng thú nào, thứ hắn cảm thấy hứng thú chính là hạt giống Thần Hỏa.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Vũ lộ ra vẻ hoài niệm, thở dài nói: “Liễu Kình là hùng chủ cái thế, thiên phú rất cao, sau Liễu Kình chưa từng có ai có thể sánh bằng thiên phú của hắn, nếu như không có vấn đề gì, nói không chừng hắn đã có thể sánh ngang với Thánh Chủ rồi.”
Trần Vũ đánh giá rất cao Liễu Kình, lúc đó, Liễu Kình là một hùng chủ cái thế, nếu thuận lợi phát triển thì có thể trở thành cự phách uy chấn thập vực.”
Thật không may, giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hmm!
Ánh mắt Lục Trần nheo lại.
Vũ tỷ dùng từ ‘ngoài ý muốn’ để miêu tả Liễu Kình, không phải như vậy có nghĩa là Liễu Kình chưa chết sao.
Hoặc có thể nói là, Vũ tỷ biết chuyện gì đã xảy ra với Liễu Kình.
Lục Trần vội vàng hỏi tiếp, Liễu Kình đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trần Vũ lắc đầu nói: “Thật ra thì ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, Liễu Kình từng tìm Thánh chủ, nhưng lại vội vàng rời đi, hắn tìm Thánh chủ nói cái gì, thì chỉ có Thánh Chủ mới biết được.”
Lục Trần tiếp tục hỏi: “Sư phụ đã nói gì vậy?”
Trần Vũ nhẹ giọng nói: “Thánh chủ chỉ nói một câu, nếu Liễu Kình có thể chịu đựng được thì có thể sống, nếu không thể chịu đựng được thì chỉ có thể chết.”
“Rốt cuộc là có ý gì?”
Trần Vũ lắc đầu, nói: “Chờ cho đến khi tìm thấy mộ của Liễu Kình, các ngươi đi thăm dò, có lẽ có thể khám phá được bí ẩn.”
Lục Trần thấy Trần Vũ cũng không biết thì không hỏi nữa, liền chuyển chủ đề: “Vũ tỷ, nghe nói trong mộ của Liễu Kình có bốn hạt giống Thần Hỏa, ngươi nghĩ tin tức này là thật hay giả.”
“Không thể tin được.” Trần Vũ trả lời với giọng điệu chắc chắn.
“Nói vậy nghĩa là không có rồi.” Khi Lục Trần nghe được điều này, trong đôi mắt của hắn chợt hiện lên vẻ mất hết hứng thú trên cuộc đời này.
Đối với hắn thì hoàn toàn là nhằm vào hạt giống Thần Hỏa, nhưng bây giờ Trần Vũ lại nói rằng tin tức đó không đáng tin, vậy thì đó là tin tức giả.
Trong lúc nhất thời, Lục Trần vô cùng thất vọng.