Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 248: Tự làm màu...

Chương 248: Tự làm màu...


Sau khi nghe những lời của Hoàng Niên, Tử Hằng thực sự không thể tin vào tai mình.
Hai mắt Tử Hằng dại ra, một lúc lâu sau mới định thần lại được.
Hôm qua hắn thực sự đã ‘Buông thả bản thân’như vậy, không chút sợ hãi mà đổi tên của Thái tử Chân Long, thiếu chủ Xích Ly của thành Xích Long, còn gọi mọi người ở đó là rác rưởi.
Những lời nói mang đến sự thù hận này, làn sao có thể được thốt ra từ miệng của hắn chứ.
Trong lúc nhất thời, Tử Hằng vẫn cảm thấy hơi không tin được.
Tử Hằng mở to mắt: “Hoàng Niên trưởng lão, hôm qua ta thật sự huênh hoang như vậy sao.”
Vẻ mặt Hoàng Niên trông bất lực, nói: “Đúng vậy, ta có kéo cũng không kéo lại nổi.”
Tử Hằng: “...”
“Tại sao bên ngoài ồn ào như vậy?” Tử Hằng đột nhiên cảm thấy bên ngoài rất ồn ào, loáng thoáng nghe nhắc đến tên của mình, hầu hết đều nói: “Tử Hằng còn chưa tỉnh à, tất cả mọi người đều đã đợi lâu như vậy, hôm qua kiêu ngạo như vậy, sao hôm nay lại trốn như rùa rụt đầu thế.”
Két, cánh cửa mở ra.
“Bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng, chờ để xử lý ngươi, ngươi nói coi có ầm ĩ hay không.” Bạch Hoằng từ bên ngoài bước vào, nhếch mép nói.
“Đã nói với ngươi từ lâu rồi, Lục Trần rất quỷ quyệt, đừng có đến gần hắn, ngươi lại không chịu nghe.” Thấy Tử Hằng im lặng, Bạch Hoằng tiếp tục nói.
“Hoàng Niên trưởng lão, ngươi cũng nghĩ rằng Lục Trần đang lừa ta ư.” Tử Hằng nhìn về phía Hoàng Niên trưởng lão nói.
Mặc dù Hoàng Niên trưởng lão không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Tử Hằng hít một hơi thật sâu, hắn vẫn không muốn tin rằng Lục Trần trái một câu đại ca, phải một câu đại ca xong còn lấy Tiên Nhân Túy để chiêu đãi mình lại làm mọi việc chỉ vì bẫy hắn.
Điều này nghe có vẻ hết sức vô lý.
Bạch Hoằng thấy thế cười nhạt: “Vẫn chưa nghĩ thông sao? Thái tử tộc Chân Long Ngao Thượng, thiếu thành chủ thành Xích Long Xích Ly vân vân... đều là người Lục Trần từng đắc tội đấy. Hắn tâng bốc ngươi chỉ để ngươi san sẻ thù hận với hắn thôi. Hiện tại thù hận của truyền nhân các thế lực lớn đã chuyển hết từ người hắn sang đầu ngươi rồi.”
“Ngươi biết tại sao Lục Trần lại được phong làm Kiếm tử không, là vì hắn đã được Ngân Nguyệt công nhận rồi.” Rồi Bạch Hoằng lại tung ra một quả bom hạng nặng.
“Cái gì?”
Tử Hằng nghe vậy bèn soạt một tiếng ngồi dậy từ trên giường, mắt hắn trợn to: “Sao ngươi không nói với ta chuyện này?”
Bạch Hoằng nói: “Trên dưới Kiếm Đế cung đều biết sự tích về Kiếm tử, chẳng lẽ ngươi không biết gì ư.”
Tử Hằng quay đầu nhìn về phía Hoàng Niên trưởng lão rồi hỏi: “Lục Trần được Ngân Nguyệt công nhận thật rồi ư.”
Thân là Thánh tử Kiếm Đế cung, đương nhiên Tử Hằng hiểu rõ tính chất đặc thù của Ngân Nguyệt. Giữa Ngân Nguyệt là một đoạn kiếm thể màu đen, nó là tàn thể rơi ra từ thần kiếm phủ bụi đã lâu trong cấm địa Kiếm Đế cung, nó được Kiếm Đế cung mời Thánh Khí sư chế tạo thành Ngân Nguyệt hiện tại.
Hơn nữa ai có thể nhấc được Ngân Nguyệt thì người đó chính là chủ nhân của Kiếm Đế cung.
Vô số đệ tử trong Kiếm Đế cung, từ thấp nhất là Siêu Phàm cảnh đến mạnh nhất là cấp bậc Kiếm Thánh đều muốn thử cảm giác nhấc được Ngân Nguyệt, muốn nắm giữ Ngân Nguyệt. Nếu được Ngân Nguyệt công nhận thì sẽ được thần kiếm trong cấm địa công nhận, đồng thời còn có thể khống chế toàn bộ năng lượng của Kiếm Đế cung.
Nhưng đoạn kiếm thể của Ngân Nguyệt rơi ra từ thần kiếm, nó có tính kháng cự nên khi có người tới gần, Ngân Nguyệt sẽ giấu nó đi.
Đúng vậy, ngươi không nghe nhầm đâu.
Ngân Nguyệt có ý thức tự chủ nên mỗi khi có người trông thấy Ngân Nguyệt bay lắc lư sẽ chạy tới muốn nắm lấy Ngân Nguyệt.
Nhưng Ngân Nguyệt lại nhanh chóng dùng Độn thuật hóa thành bóng kiếm trốn mất hút.
Tử Hằng khóc không ra nước mắt, vậy mà Lục Trần lại nhấc được Ngân Nguyệt, tin quan trọng như vậy sao hắn lại không biết.
Hắn nhớ ra mình mới lịch luyện từ nơi khác về, khi đi ngang qua Thanh vực thì nghe tin Kiếm Đế cung có một Kiếm tử tên Lục Trần nhưng điều hắn nghe thấy nhiều nhất lại là sự tích ở Thanh vực của Lục Trần.
Sau đó hắn vội vàng chạy tới Hoang vực.
Lúc đến hắn còn nghĩ, Kiếm Đế cung thiếu gì đệ tử xuất sắc hơn Lục Trần, sao lại phong Lục Trần làm Kiếm tử nhỉ.
Hiện tại mọi việc đều đã sáng tỏ, ra là do Lục Trần nắm giữ được Ngân Nguyệt rồi.
Thấy Tử Hằng giật mình, Bạch Hoằng hờ hững nói: “Báo với ngươi một tin quan trọng nữa, Lục Trần đã ngưng luyện được kiếm ý rồi.”
“Cái gì?”
Tử Hằng lại trợn to hai mắt, lòng hắn dậy sóng, vẻ mặt còn giật mình hơn cả ban nãy.
Tử Hằng chấn động tại chỗ, hắn không ngừng lẩm bẩm: “Vậy mà Lục Trần lại nắm giữ được kiếm ý, hắn lại nắm giữ được kiếm ý.”
Kiếm ý là mục tiêu cuối cùng mà những kiếm tu theo đuổi, chỉ cần ngưng luyện được kiếm ý là có thể trở thành sự tồn tại cộng sinh với kiếm tu rồi. Nhưng muốn ngưng luyện kiếm ý thì ít nhất phải đạt tới Vương cảnh mới thử được. Lục Trần mới đến Siêu Phàm cảnh mà sao hắn lại nắm giữ được kiếm ý.
Tử Hằng nghĩ mãi không thông, hắn ngây người tại chỗ.
Bạch Hoằng tiếp tục đả kích: “Lần trước ta nghe nói ngươi đã dùng Thuần Dương kiếm thuật để đánh bại Lục Trần, chưa quá hai mươi chiêu Lục Trần đã bại dưới tay ngươi rồi. Ngươi rất kiêu ngạo nhưng ngươi đâu có biết, Lục Trần sớm đã tu hành viên mãn Thuần Dương kiếm thuật, Huyền Băng kiếm quyết, Đại Diễn kiếm quyết, Kinh Long trảm hết rồi, ngươi lấy gì đánh với hắn.”
Sắc mặt Tử Hằng đờ đẫn, trái tim không ngừng chìm xuống.
Mấy kiếm pháp Bạch Hoằng kể đều là bí mật bất truyền của Kiếm Đế cung, phải là người có thân phận và địa vị rất cao trong Kiếm Đế cung mới được tu luyện.
Hơn nữa tu luyện cực kỳ khó, ví dụ hắn phải mất mười hai mươi năm tu hành mới tu luyện Thuần Dương kiếm thuật tới trình độ cao thâm chứ chưa viên mãn.
Còn Lục Trần tu luyện kiếm pháp bất truyền của cả bốn môn phái nhưng lại viên mãn rồi ư?
Hắn là quái vật sao?
Tử Hằng nhìn Hoàng Niên rồi lại nhìn Chu Hồng, hai người đều không phản bác chứng tỏ những gì Bạch Hoằng nói đều là sự thật.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất