Chương 258: Làm nũng cũng vô dụng
Cũng không biết qua bao lâu, một mảng địa vực hoang vắng xuất hiện trong tầm mắt Lục Trần. Phóng tầm mắt ra xa, tất cả đều là những ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Từng ngọn núi kéo dài không dứt, hơn nữa đều là màu đen, trần trụi một mảnh.
Những ngọn núi ở đây không giống như núi bên ngoài, nó chẳng có động thực vật gì cả.
Lúc bọn họ bước vào mảng địa vực này.
Dường như trời đất bỗng chốc yên tĩnh lại.
Ngay cả tiếng kêu của chim thú côn trùng cũng không có, vạn vật đều trong trạng thái yên tĩnh.
Trong không khí còn ngập mùi mục nát.
Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh không tiếng động lại tràn ngập bầu không khí quỷ dị như có như không, xa xa còn có sương mù mông lung, nhìn chẳng chân thật chút nào.
“Nơi này chính là Ma Long vực sao?” Lục Trần nhìn tứ phía rồi mở miệng hỏi.
Không biết tại sao trong lòng Lục Trần lại có cảm giác sợ hãi. Trước kia thăm dò các loại Mộ Địa di tích, dù nguy cơ không ngừng nhưng trong lòng Lục Trần chưa từng có cảm giác muốn dựng tóc gáy.
“Bên ngoài Ma Long vực!” Diêu Hi dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời.
Nơi này chỉ là bên ngoài Ma Long vực, còn chưa tới phạm vi trung tâm.
Khi Diêu Hi dẫn theo Lục Trần bay qua từ trên cao, phía dưới bị sương đen bao phủ nên nhìn không rõ lắm.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Lục Trần nhìn thấy vô số ánh mắt đỏ lòm đang nhìn hắn chằm chằm từ trong làn sương đen phía dưới hoặc là bóng dáng quỷ dị hiện lên trong sương đen.
Lục Trần nhíu mày hỏi: “Sư phụ, xung quanh Ma Long vực còn sinh vật sống sao?”
Chẳng phải đồn Ma Long vực không có sinh vật sao, sao giờ lại có?
Diêu Hi bình tĩnh nói: “Có mấy yêu thú bị ăn mòn thần trí, không đáng ngại đối với ngươi đâu.”
Năm đó trong những ngọn núi trùng điệp này có không ít yêu thú sinh sống, sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo. Trăm vạn bách tính sống ở Hoàng triều bên cạnh cũng thường đến đây thăm dò, tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Nhưng sau khi Hắc Long Vương bị phong ấn ở Ma Long vực, phạm vi trăm vạn dặm xung quanh đã hóa thành một vùng đất chết.
Tốc độ đi đường của Thánh cảnh rất nhanh, vụt cái ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã qua mấy chục vạn dặm.
“Gần phạm vi trung tâm rồi!” Diêu Hi nói.
Nàng không thể vào sâu hơn nữa nên dẫn Lục Trần đáp xuống một ngọn núi. Nơi này địa thế tương đối cao, có thể quan sát được bốn phương tám hướng.
Gió lạnh âm u từ bốn phương tám hướng vù vù quét qua. Cổ áo, ống tay áo Lục Trần bị rót đầy gió lạnh đến thấu xương khiến hắn giật mình.
Hắn vội vàng vận chuyển công pháp ngăn chặn ý lạnh.
Đôi mắt đẹp của Diêu Hi nhìn về phương xa, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nhóc con, ta chỉ có thể ở đây thôi. Ta mà vào sâu hơn nữa nhất định sẽ đánh thức Hắc Long Vương đang ngủ say. Ngươi đi về phía trước khoảng vạn dặm thì có thể phát hiện Ma Long vực thật sự, hạt giống Diệt Thế Hắc Diễm đang ở trong Ma Long vực.”
Lục Trần không muốn đi, vẻ mặt hắn ủ rũ: “Đáy Ma Long vực lớn như vậy sao ta tìm được hạt giống Diệt Thế Hắc Diễm chứ? Sư phụ hay là chúng ta trở về đi.”
Đương nhiên quan trọng nhất là đáy Ma Long vực phong ấn nguyên thần của Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương là lão yêu quái tuyệt thế đại hung chẳng biết đã sống mấy chục vạn năm, hắt hơi một cái hắn đã không chịu nổi rồi.
“Bỏ đi, ta vẫn nên tiễn ngươi một đoạn.” Diêu Hi không để ý lời cầu khẩn của Lục Trần lập tức nâng bàn tay ngọc lên nhẹ nhàng vung về phía Lục Trần.
“Sư phụ, đừng…”
Trong lòng Lục Trần có dự cảm không lành, hắn vội vàng hét lớn.
Nhưng lời còn chưa dứt, thân thể đã bị sức mạnh nào đó trói buộc, thân thể cứ như bồ công anh bị động bay đi, tốc độ còn nhanh hơn cả gió bão đang hoành hành.
Chỉ vài giây sau, thân thể Lục Trần đã xuất hiện ở chân trời. Chân trời nơi phương xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu hoảng sợ:
“Sư phụ đừng mà.”
Đáng tiếc sư phụ lại không để ý tới hắn.
Lục Trần không thể khống chế thân thể, hắn như một hành tinh thoát ly lực hấp dẫn hoàn toàn không tự chủ được mà bay đi, còn bay đến phương nào thì hoàn toàn thuận theo ý trời.
Không biết bay mất bao lâu, bỗng trong lòng Lục Trần dâng lên cảm giác sởn tóc gáy. Hắn nhìn về phía trước, đồng tử co rụt lại.
Hắn thấy được một vực sâu lớn vô cùng. Vực sâu vừa dài vừa rộng đến mức không thấy được điểm cuối, dường như vô biên vô hạn.
Thân núi đen sậm hai bên vực sâu hiện lên một mảng u ám, không biết có phải tiếng gió lốc âm lãnh đang gào thét hay không mà bén nhọn chói tai.
Lục Trần lảo đảo bay tới bầu trời trên vực sâu.
Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Không thấy được đáy, gió tà phía dưới gào thét, mơ hồ có tiếng quỷ khóc sói tru như đi đến cổng địa ngục.
Lục Trần không ngừng giãy dụa muốn bay đi.
Nhưng thân thể lại bị sức mạnh vô hình đưa đi, hoàn toàn không khống chế được, hắn rất bị động.
Sau đó hắn cảm giác được thân thể của mình không còn trôi nổi nữa mà lại rơi xuống dưới vực sâu.
Hơn mười phút trôi qua vẫn chưa đến đáy.
“Còn phải rơi tự do bao lâu nữa vậy?” Trong lòng Lục Trần sợ hãi.
Cũng không biết bao lâu mới có thể đến dưới lòng đất, thời gian dường như trôi qua rất lâu.
Một đỉnh núi cách đó vạn dặm.
Diêu Hi phong hoa tuyệt đại yên tĩnh ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Áo nàng trắng như tuyết, tựa một trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, trông không hợp với khu vực màu đen xung quanh.